Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 855: Đọ Sức Khí Vận

Chương 855: Đọ Sức Khí Vận
Chương 855: Đọ Sức Khí Vận
Hải Thiên Thụ lâm.
Nơi này đã bị nước biển vô tận bao trùm, Thi Hải phun trào, giống như đang thôn phệ tất cả sinh cơ.
Oanh!
Thi Hải bộc phát, một thân ảnh bị đánh bay ra ngoài.
Phốc!
Lý Tam Nguyên ổn định thân hình rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn nhìn xuống phía dưới, có chút khó có thể tin nổi.
Hắn nhìn xung quanh, càng cảm thấy rung động.
Xung quanh đã trở thành Thi Hải.
Hắn đã ra khỏi kết giới, vì sao vẫn là như thế?
"Thấy rõ chưa?" Lúc này, một nam tử già nua đi ra từ trong Thi Hải.
Thi Tuyệt Nhị lão.
"Các ngươi muốn làm cái gì?" Ly Tam Nguyên hỏi.
Trong cảm giác của hắn, Thi Hải này đã che mất quá nhiều địa phương, chắc là đã có không ít người chết.
"Thư Viện các ngươi lấy đi bao nhiêu từ chỗ của chúng ta, chúng ta sẽ đòi lại từ chỗ các người bấy nhiêu." Thi Tuyệt Nhị lão cười lạnh.
"Cho nên các ngươi hợp tác với Vạn Vật Chung Yên? Các ngươi có biết mục đích của bọn hắn là gì không?" Vẻ mặt của Ly Tam Nguyên trở nên trầm thấp.
"Đương nhiên, hơn nữa bên hợp tác với chúng ta cũng không phải là Vạn Vật Chung Yên bình thường. Ngươi cho rằng Thi Hải là tất cả rồi sao? Không, đây mới chỉ là món khai vị mà thôi." Thi Tuyệt Nhị lão cười nói:
"Vị trong truyền thuyết kia có lẽ đã tỉnh lại, không có hắn nào có Tây Bộ sau này? Thư Viện các ngươi có lẽ còn đang kéo dài hơi tàn tại chỗ."
"Thời đại thay đổi, phương pháp của các ngươi sẽ khiến cho Tây Bộ lâm vào vực saua vô tận." Ly Tam Nguyên nghiêm túc nói.
"Vực sâu vô tận? Đây chẳng qua là các ngươi nghĩ như vậy mà thôi."
"Các ngươi không để ý đến sự sống chết của vạn vật sinh linh, khiến sinh linh đại địa đồ thán. Tây Bộ không phải một chủng tộc mà là của trăm nhà, ít nhất phải cho bọn hắn cơ hội." Ly Tam Nguyên nói.
"Cơ hội? Cho nên các ngươi đuổi tận giết tuyệt chúng ta?" Thi Tuyệt Nhị lạnh lùng nói.
Ly Tam Nguyên nhìn đối phương, lông mày cau lại. Hắn chợt nhớ tới câu nói kia của Viện trưởng trước, bất đắc dĩ nói:
"Đúng vậy, đuổi tận giết tuyệt các ngươi, Thư Viện chúng ta cũng không phải người tốt lành gì. Đối với các ngươi mà nói, càng là ác nhân chính cống. Lập trường khác biệt, không cần phân thiện ác."
"Như vậy chúng ta muốn lấy lại đồ của mình cũng là chuyện nên làm đúng không?" Thi Tuyệt Nhị lão hỏi.
Bọn hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với câu trả lời của Ly Tam Nguyên.
Vốn định xé mặt nạ dối trá của bọn hắn, hoặc là dùng hình tượng tốt của bọn hắn để trói buộc đối phương.
Không nghĩ tới, hắn thế mà nói thẳng mình không phải là người tốt lành gì.
"Nên làm, nếu như các ngươi muốn cầm trở về thì cứ tới đi." Ly Tam Nguyên không nói thêm gì nữa mà là quyết định trấn áp bọn hắn.
Viện trưởng nói rất đúng, người với người là khác biệt.
Lý niệm cũng sẽ không giống nhau.
Thứ cần so đấu thật sự không phải là sự đúng sai của lý niệm mà là nắm đấm của ai cứng rắn hơn.
Thi Tuyệt Nhị lão hừ lạnh một tiếng liền muốn động thủ.
Đột nhiên có âm thanh truyền đến từ trong nước biển.
Ầm ầm!
Đại địa chấn động.
Ngay sau đó, một thân ảnh phá vỡ nước biển bay về phía không trung.
Là thi thể người mặc chiến giáp cầm trong tay trường mâu đứng sừng sững giữa không trung.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Ly Tam Nguyên chau mày.
Không đợi hắn suy nghĩ, tiếng ầm vang đã tiếp tục vang tới.
Sau đó, từng thân ảnh lần lượt phá đất mà lên.
Oanh!
Oanh!!
Oanh!!!
Thân ảnh màu đen không ngừng lao ra từ trong biển nước như là thủy triều.
Cuối cùng, đại quân thi thể đứng thẳng trong không trung, một loại cảm giác đáng sợ áp bách quét sạch tứ phương.
Ly Tam Nguyên nhìn thôi mà tê cả da đầu.
Cho dù là Thi Tuyệt Nhị lão nhìn đều sinh lòng e ngại, đây là khí tức của vương giả Thi Tộc.
Rống!
Tiếng gầm giận dữ phóng lên chân trời, mây đen hội tụ, ép về bốn phương tám hướng, tựa như là diệt thế.
Sưu!
Đại quân thi thể quét sạch bốn phương tám hướng.
Ly Tam Nguyên không tiếp tục để ý đến Thi Tuyệt Nhị lão nữa, vội vàng phóng về phía biên giới.
Nhất định phải ngăn cản đám Thi Tộc rời khỏi nơi này, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng mà Thi Tuyệt Nhị lão sao có thể để hắn rời đi được.
Trong lúc nhất thời, hai người cười ha ha, cảm giác thời đại của bọn hắn đã trở về.
"Sinh linh sẽ đồ thán." Ly Tam Nguyên giận dữ hét lên.
"Đó cũng là sinh linh của các ngươi đồ thán, có liên quan gì tới chúng ta?" Thi Tuyệt Nhị lão cười to.
Ly Tam Nguyên tức giận, nhưng mà hắn nhiều lời, chỉ tiếp tục tăng thêm tốc độ.
Dù là bị công kích, hắn cũng chỉ là phòng ngự đơn giản.
Nhất định phải tìm được người của mình sớm hơn bọn họ, sau đó thành lập phòng tuyến.
Nhưng mà ngoại trừ nơi này, chỗ khác đều xuất hiện đại quân thi thể. Các đại tông môn Tây Bộ giờ mới biết tình huống, trong lúc vội vã không thể không triển khai đại chiến.
Trong cổ thành, Lưu Oánh ngẩng đầu nhìn trời cao, mồ hôi lạnh chảy ròng:
"Người Thư Viện không biết nắm chắc được bao nhiêu phần, cũng không ở bên trong vòng xoáy, một khi động thủ thiên địa sẽ biến sắc, đại địa chấn động."
Trong suy nghĩ của nàng, nếu như Cổ tiền bối không có xuất thủ thì Tây Bộ nhất định sẽ bị phân liệt.
Nếu như Thư Viện bất chấp hậu quả mà động thủ, có lẽ có thể áp chế vị tồn tại này. Nhưng sinh linh Tây Bộ sẽ đồ thán, dân chúng lầm than.
"Tây Bộ có người có khí phách bậc này sao?"
Lưu Oánh lập tức nghĩ đến Cảnh Đại Giang.
Cuối cùng nàng thở dài một tiếng, chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Lần này có bốn khối ngọc bội khí vận, không phải là không có hi vọng dùng phương thức ôn hòa để lắng lại mọi chuyện.
---
Giữa tháng tám.
Giang Hạo mở mắt ra, giờ phút này, tử khí trên người hắn phun trào, giống như mỗi một tấc da thịt đều có thân ảnh tử khí. Dù là động tác tùy ý cũng có thể làm cho tử khí lưu động thông thuận.
Điều này chỉ có người hiểu rõ kinh người về cảnh giới mới có thể làm được.
Mặc dù tu vi không tăng lên chút nào, nhưng mà sự khống chế của hắn đối với lực lượng đã đạt tới độ cao mà trước đó muốn cũng không thể đạt được.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhớ tới Tự Bạch, bây giờ mình đã giống như Tự Bạch lúc đó.
Năng lực chưởng khống là thứ mà những người khác không cách nào với tới.
"Ngươi đã tu luyện hơn nửa tháng." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Giang Hạo lúc này mới bừng tỉnh.
Chỉ là sau khi đứng lên, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Bầu trời dường như nhiều thêm một tia ngột ngạt.
"Thứ xúi quẩy đã bắt đầu hành động." Hồng Vũ Diệp để chén trà xuống, nói:
"Pha trà."
Giang Hạo không dám chần chờ.
Hắn lấy lá trà năm trăm một tiền ra, lại cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Hắn đành phải đổi Cửu Nguyệt Xuân.
Sau khi pha xong, hắn rót cho mình và Hồng Vũ Diệp mỗi người một chén.
"Là cỗ thi thể kia đang làm cái gì sao?" Sau khi ngồi xuống, Giang Hạo hỏi.
"Không phải là làm cái gì, hắn đang tìm ngươi." Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa nói.
"Hắn không đi tìm trang sách Tiên Hiền sao?" Giang Hạo tò mò hỏi, sau đó mới uống một ngụm trà.
Hắn phát hiện dù là có ngọc bội khí vận thì mình vẫn bị tiêu hao không ít.
Sau khi uống xong, nếu như có thể bắt đầu lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch thì tốt hơn.
Một khi về Nam Bộ thì sẽ không có cách nào dùng ngọc bội khí vận nữa.
Dù là có thể thì sẽ không thể có hiệu quả khoa trương như này nữa.
Ngọc bội khí vận xuất hiện chắc là có liên quan tới người, sự việc và vị trí.
"Thứ tìm ngươi không phải là bản thân hắn, mà là khí vận liên quan tới hắn." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía chân trời, nói:
"Hắn muốn dùng khí vận để tìm các ngươi đọ sức. Như này thì dù các ngươi ở chỗ nào tại Tây Bộ thì đều có thể ứng chiến. Nếu không lấy phương thức như vậy thì muốn tìm các ngươi là chuyện rất tốn thời gian. Hắn không có thời gian."
Giang Hạo nhìn về phía chân trời, trong lúc nhất thời không biết nên ứng chiến như thế nào.
Nhưng mà, hắn cũng không có ý định ứng chiến.
Ngọc bội có tổng cộng bốn khối, thiếu đi một hắn cũng không đáng kể.
Sau khi uống Cửu Nguyệt Xuân, Giang Hạo cảm giác mình khôi phục hơn rất nhiều.
Hắn lấy Vô Danh Bí Tịch ra rồi bắt đầu tiếp tục lĩnh hội.
---
Một bên khác.
Sở Tiệp cũng nhìn về chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Bích Trúc có chút chấn kinh, cảm thấy áp lực vô hình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận