Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 859: Nghe Thấy Long Ngâm Không Thấy Chân Long

Chương 859: Nghe Thấy Long Ngâm Không Thấy Chân Long
Chương 859: Nghe Thấy Long Ngâm Không Thấy Chân Long
Long Ngâm?
Cảnh Đại Giang hơi kinh ngạc, tiếng long ngâm ở đâu ra?
Không chỉ có hắn nghe được, một số người cũng nghe được.
Người đàn ông trung niên tại Kiến Tâm Nhai cũng ngẩng đầu: "Long ngâm? Tây Bộ có rồng sao?"
Dù có rồng thì sao lại xuất hiện ở thời điểm này được?
Không nằm trong vòng xoáy, dù là Long tộc xuất thủ cũng sẽ mang đến ảnh hưởng to lớn.
Lúc này, mấy người Đào tiên sinh sắp rời đi cũng đều nhìn về phía nơi xa.
"Rồng?" Đường Nhã hơi kinh ngạc.
Nàng phát hiện lần này tới Tây Bộ đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa đều nằm ngoài dự liệu.
Cũng may Đào tiên sinh đã thăm dò trước một bước.
Hiện tại, Tây Bộ chính là nơi thị phi, nếu như vẫn còn ở lại, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là trong may mắn lại có chút tiếc nuối, còn chưa tìm được vị trí của rồng.
Bây giờ nghe tiếng long ngâm lại cảm thấy càng thêm tiếc nuối.
"Chẳng lẽ bên trong Long sào còn có rồng?" Chu Thâm hỏi.
Đào tiên sinh lắc đầu, hắn cũng không chắc.
Không ai có thể khống chế hoàn toàn tình huống hiện tại, bất kỳ khả năng gì đều có thể xảy ra. Nhưng mà bọn họ không dừng lại chút nào, vẫn nhanh chóng rời đi.
Lúc này, phải rời đi càng nhanh càng tốt.
Mặc kệ là đại quân thi thể, hay là đại lốc xoáy hay là rồng hiện tại, đều đang nói rõ một chuyện. Đó chính là Tây Bộ đại loạn, loạn đến mức khiến cho người ta nhìn không thấu.
Chỉ có thoát đi mới là an toàn nhất.
Trước Sơn Thần Thôn, Bích Trúc ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóa.
"Nghe thấy long ngâm, không thấy Chân Long. Đây là có chuyện gì?"
Theo lý thuyết, long ngâm xuất hiện thì sẽ có thể nhìn thấy Chân Long mới đúng. Nhưng đến nay đều không có Chân Long xuất hiện. Ánh sáng trắng lóa đâm rách lốc xoáy, dần dần có thể thấy rõ tình huống bên trong.
"Ngọc bội khí vận?"
Trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng trắng, Bích Trúc phát hiện là ngọc bội khí vận giống hệt trong tay nàng.
Mà phía sau ngọc bội có hai đạo hư ảnh, hư ảnh tựa như hình rồng, vô cùng mơ hồ, trung tâm của nó một viên hạt châu màu tím. Lúc này song long phá vỡ tất cả, phóng tới trung tâm lốc xoáy.
Trong nháy mắt nhìn thấy hạt châu màu tím kia, Bích Trúc ngây ngẩn cả người. Trong lúc nhất thời nàng có một loại dự cảm bất tường.
Nhất là khi nàng nhìn thấy vòng xoáy khí vận thế mà đang tránh lui.
"Không, không thể nào?"
Một bên khác, trong mắt Lưu Oánh có chút chờ mong. Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy rất nghi hoặc.
Ngay từ đầu nàng cho là Cổ tiền bối cuối cùng cũng xuất thủ, nhưng hiện tại vừa giống vừa lại không giống.
"Là ngọc bội của Cổ tiền bối, nhưng mà hai hư ảnh Chân Long phía sau là cái gì? Đó cũng không phải là khí vận của Cổ tiền bối." Trong lúc nhất thời, nàng có chút không rõ.
Hơn nữa, còn không có chân thân, tác dụng của những vật này cũng không lớn. Lúc này rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái. Bọn hắn rõ ràng có thể cảm nhận được thứ đi lên cũng không phải là người, chỉ là hai hạt châu.
Mãnh hổ chiếm cứ không trung, cúi đầu nhìn thoáng qua, cười nói: "Chân thân không dám ứng chiến?"
Chỉ là cảm giác một lát hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, khí vận này có chút quen mắt.
"Có điểm giống, nhưng lại hình như không phải, bất kể như thế nào thì hôm nay ta đều muốn trấn áp ngươi. Không có người nào có thể ngăn cản ta."
Mãnh hổ tiến lên một bước, trong lúc nhất thời uy thế kinh thiên, tựa như nghìn ngọn núi lớn trấn áp xuống.
Lúc này song long ngẩng đầu, một tiếng long ngâm truyền ra.
Ngao ~
Ầm!
Khí thế kinh thiên bị phá vỡ trong nháy mắt.
Một màn đột nhiên này khiến cho mãnh hổ rung động.
Sau đó, hắn không dám chần chờ, vòng xoáy cuốn lên, muốn xé rách hai Chân Long.
Chỉ là vòng xoáy tới gần Chân Long liền trực tiếp bị xé nát, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản khí vận của bọn chúng tiến lên.
Mãnh hổ chau mày: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ chờ các ngươi tiến đến, để cho ta nhìn xem bên trong khí vận của các ngươi rốt cuộc là cái gì." Lúc này, ngọc bội xông phá vòng xoáy, tiến vào trên bầu trời.
Hai con rồng cũng tiến vào bầu trời.
Giờ khắc này, khí vận bắt đầu được hình thành.
Chân Long màu đỏ hướng về chỗ cao, sau đó nó co lại một chỗ, hóa thành một đoàn ánh sáng màu đỏ, rồi bắt đầu mở rộng.
Chân Long màu xanh lại không hướng lên chỗ cao, nhưng cũng co lại một chỗ, hóa thành một đoàn sáng màu xanh, dần dần mở rộng theo ánh sáng đỏ.
Mảnh hổ đứng tại chỗ, nhìn qua hai chùm ánh sáng, chờ đợi biến hóa của bọn chúng kết thúc.
Nhưng mà, ánh sáng càng biến càng lớn, càng lớn biến càng nhanh.
Mãnh hổ vốn đang cảm thấy nhẹ nhõm lại dần dần trở nên ngưng trọng, ngay sau đó là kinh ngạc, cuối cùng biến thành chấn động.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, trong mắt xuất hiện một tia hoảng sợ.
Bởi vì từ một chút khí tức bên trong, hắn cuối cùng cũng biết mình nhìn thấy cái gì.
Cảnh Đại Giang đứng ở trên đỉnh núi cao, cũng cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc song long xuất hiện. Thế nhưng, hắn muốn biết cuối cùng song long sẽ biến thành cái gì.
Chỉ là, hắn càng xem càng kinh hãi, thậm chí cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi biến hóa kết thúc, Cảnh Đại Giang nhấp một ngụm trà, chỉ là không thể nuốt nổi ngụm trà trong miệng xuống."Đây là, muốn diệt vong Tây Bộ ta sao."
Lưu Oánh nhìn về phía chân trời, không biết suy nghĩ gì.
Bích Trúc thì cảm thấy mình đúng là số khổ.
Lúc này trên bầu trời, ngôi sao màu đỏ chiếm cứ nửa bầu trời, ngôi sao màu xanh lục cũng chiếm lấy nửa bầu trời. Toàn bộ Tây Bộ đều giống như bị hai ngôi sao kia bao phủ.
Song nhật đồng thiên.
Một là Thiên Cực Ách Vận Châu. Hai là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Vòng xoáy khí vận trực tiếp tan rã trước mặt bọn chúng.
Đây chỉ là hình tượng mà khí vận ngưng tụ ra, nếu như là bản thể thì Tây Bộ đã không còn nữa.
Trong lúc nhất thời, Bích Trúc cảm nhận được sâu sắc về sự đáng sợ của Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Lúc trước chỉ là nghe nói, bây giờ đã có thể cảm nhận được.
Nam tử trung niên tại Kiến Tâm Nhai sững sờ tại chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Mấy người Đào tiên sinh điên cuồng thoát khỏi Tây Bộ.
Chuyện sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Trong lúc nhất thời, Chu Thâm và Đường Nhã đã hiểu rõ tại sao Đào tiên sinh lại muốn mang theo bọn họ rời đi trong đêm. Trễ một bước đều có thể chết ở chỗ này.
Nếu như nói khí vận thi khí trấn áp tựa như khung cảnh diệt thế. Như vậy song nhật đồng thiên chính là diệt thế.
Người đàn ông trung niên ngồi phía trên tảng đá lớn, nhìn lên trời cao, không khỏi nở một nụ cười đắng chát.
"Người hiện tại đều điên cuồng như vậy sao? Ta chỉ là muốn chọn người để giết. Ngươi thì hay rồi, vì ngăn cản ta thế mà muốn diệt thế."
“Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, ra tay đúng là hào phóng, chỉ vì đọ sức khí vận với ta?"
"Hơn nữa, cảm giác của ta đúng là không sai, Cổ Kim Thiên, thật sự là ngươi."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nam tử trung niên cười khổ, nói.
"Thôi được rồi, là ta tài nghệ không bằng người." Giọng nói rơi xuống, thân thể của hắn bắt đầu hóa đá, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, như là đã chết đi.
"Đời này lão phu sẽ không tiếp tục lấy khí vận để đọ sức với người ta nữa. Một ngày còn có Cổ Kim Thiên ngươi, bản thể của lão phu tuyệt đối sẽ không được phục sinh."
Mãnh hổ trên bầu trời tán đi, chủ động nhận thua.
Đại điểu cũng nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Thi Tuyệt Nhị lão đang đấu với Ly Tam Nguyên đều chết lặng.
Bọn họ đều không có chút bất mãn nào đối với việc Thi Vương rút lui.
Thậm chí còn ước gì nhanh lui, đừng kích thích đến hai ngôi sao kia.
Lúc này, cường giả phía dưới đã không thèm để ý đến thi thể nữa. Bọn hắn đều để ý tới hai hung vật này, là cực hạn hung vật của thiên địa.
Thi Hải lão nhân đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, cuối cùng quay đầu rời khỏi Tây Bộ.
Vào khoảnh khắc một số cường giả của Vạn Vật Chung Yên nhìn thấy hai ngôi sao kia thì đều kích động. Bọn hắn dường như đã đạt thành nhận thức chúng, không ngừng xung kích, dẫn động hai ngôi sao này.
Một khi thành công, mục đích của Vạn Vật Chung Yên sẽ hoàn thành.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận