Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 860: Nhật Xuất Đông Phương, Tử Khí Đông Lai

Chương 860: Nhật Xuất Đông Phương, Tử Khí Đông Lai
Chương 860: Nhật Xuất Đông Phương, Tử Khí Đông Lai
Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu xuất hiện, vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người. Càng làm cho toàn bộ người Tây Bộ cảm nhận được sự khủng hoảng.
Mà người của Vạn Vật Chung Yên lại như gặp được cơ hội ngàn năm có một. Trong lúc nhất thời, bọn hắn dùng pháp bảo mạnh nhất, thi triển bí thuật tăng cao tu vi, chính là vì kích thích hai ngôi sao kia phóng thích uy lực.
“Tây Bộ sắp xong ồi, địa phương khác cũng khó mà may mắn thoát khỏi."
“Trời cũng giúp ta."
Một nam tử trung niên xông lên trước tất cả mọi người. Hắn hận thấu thế giới này, mấy người ở trên cao kia căn bản không thèm để ý tới sống chết của bọn hắn, một đám ra vẻ đạo mạo. Theo suy nghĩ của bọn hắn thì chỉ cần dùng lực lượng trấn áp, là có thể giải quyết được tất cả.
Càng yếu đuối thì chỉ có thể cúi đầu trước mặt cường đại, không thể làm được bất cứ điều gì. Oán hận đối bọn hắn mà nói là vô dụng nhất, bởi vì bọn hắn hận rất nhiều người cũng có nhiều người hận bọn hắn. Nhưng vậy thì thế nào?
Có thể giết người sao? Có thể hại người sao?
Oán hận nhỏ yếu chỉ là cuồng nộ vô năng.
Bây giờ hắn muốn để những cường giả kia hiểu rõ. Sự oán hận của bọn hắn có thể phá vỡ toàn bộ thế giới.
Trong nháy mắt, cảm xúc của tất cả người của Vạn Vật Chung Yên cộng minh, thất tình lục dục hóa thành cực hạn, như là một thanh đao hủy thiên diệt địa chém về phía hai ngôi sai trên trời cao.
Một đao này muốn phá vỡ trói buộc của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Oanh!
Trong nháy mắt đao chém tới, một vị lão giả đứng ở trước đao. Lực lượng toàn thân hắn mênh mông chi biển.
Ầm ầm!
Đao và biển đụng vào lần thứ nhất.
Dù đao cảm xúc có thể chém ra nửa mảnh biển, nhưng đối mặt với lực lượng vô tận, vẫn là dần dần trở nên tán loạn.
"Các ngươi có oán giận gì tại sao không đi tìm kẻ thù của mình, mà lại chạy tới sát hại người vô tội?" Lão giả có râu nhìn qua đám người phía dưới, bình tĩnh nói:
"Nhiều người cùng đồng lòng như vậy, sao không liệt kê ra từng kẻ thù của mình sau đó liên thủ tru sát, mỗi người đều báo được đại thù. Sao phải đến mức kéo người vô tội xuống nước chứ?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Nam tử trung niên giận dữ hét lên:
"Ngươi có thể hiểu được thống khổ mà chúng ta từng phải chịu hay không? Các ngươi thân là người có địa vị cao, sao có thể hiểu được cực khổ của chúng ta?"
"Ta không hiểu?" Lão giả cười ha ha:
"Đám phế vật không dám nhìn thẳng vào kẻ thù của mình như các ngươi lại dám nói ta không hiểu? Lúc ta bảy tuổi, cha ta vì nắm giữ ruộng đồng một phương mà bị địa chủ đánh chết, mẹ của ta vì để ta có thể đọc sách mà bôn ba mệt nhọc, lúc ta thi đậu Trạng Nguyên thì bị một tu chân giả tùy ý sát hại. Ta may mắn được sư phụ mang đi dạy dỗ tu luyện, lúc ta Kết Đan muốn chữa thương giúp sư phụ, lại có một cường giả đột nhiên nhảy ra nói sư phụ cấu kết với yêu đạo rồi giết chết sư phụ ta, sau khi biết là giết nhầm người lại chỉ nói với ta một câu mệnh của sư phụ đã tận. Những gì mà ta từng trải qua sao có thể là thứ mà đám phế vật các ngươi có thể hiểu được? Nhưng ta đã như thế nào? Ta một lòng tu luyện, người thứ nhất mà ta giết chính là tên địa chủ kia, tên thứ hai chính là tên giết mẹ ta. Lúc ta thành danh, người sát hại sư phụ ta mời đại tiền bối tới, muốn ta buông bỏ cừu hận. Nực cười, ta đã giết chết hắn ở ngay trước mặt đại tiền bối kia. Thời điểm đó, ta đã ôm lòng quyết muốn chết. Mà các ngươi lại đang làm gì? Rõ ràng nhiều người như vậy, đoàn kết như thế lại không đi tìm kẻ địch để báo thù, ngược lại còn oán hận để sinh linh trên mảnh đất này. Các ngươi là không có năng lực báo thù, hay là không có cơ hội báo thù? Hay là nói các ngươi không dám?"
"Yêu ngôn hoặc chúng, ngươi chẳng qua là vì đứng ở dưới ánh sáng, vì để cho mình có đủ lý do trách cứ chúng ta và đánh chết chúng ta, ra vẻ đạo mạo thư sinh." Nam tử trung niên giận dữ hét.
Lão giả râu dài nhếch mép cười, sau đó vung tay lên một cái, lực lượng mênh mông lần nữa phun trào, sau đó bao phủ tất cả mọi người phía dưới. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Giết các ngươi nào cần lý do, cần gì đứng ở dưới ánh sáng?"
"Ha ha, quả nhiên cường giả chính là như vậy, căn bản không coi chúng ta là người, không hài lòng liền có thể đánh giết." Trước khi nam tử trung niên chết vẫn nhếch mép cười.
Lão giả râu dài lắc đầu, sau đó nhìn về phía nơi xa.
Vẫn có không ít người của Vạn Vật Chung Yên đang phóng lên tận trời. Tất cả mọi người đều lao vào bên trong lốc xoáy.
Những người này sợ là không phải đã quên đi sự tồn tại của Thư Viện, đến bao nhiêu thì chết bao nhiêu.
Lực lượng cường đại như là một đạo bình chướng, chặn con đường hướng về phía bầu trời.
Tây Bộ không có bất kỳ người nào có thể tới gần trời cao.
Mỗi một chỗ đều có người của Thư Viện trông coi.
Cảnh Đại Giang nhìn lên bầu trời, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Có người nói cho ta biết phải nên làm như thế nào không?"
Thân là cường giả, đối mặt với tình huống như vậy, cũng là mờ mịt. Bởi vì bất kỳ chuẩn bị gì đều không có tác dụng.
Trấn áp cũng không thể tùy ý trấn áp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sau khi ngừng một lúc, hắn truyền âm đối với phía dưới: "Lưu Oánh, tới gặp ta."
Giọng nói không cho từ chối truyền khắp Thư Viện.
Bà chủ vốn còn đang sững người tại tiệm mì, không chần chờ nữa, nhanh chóng hướng về phía Cảnh Đại Giang. Rất nhanh, nàng đã xuất hiện tại sơn phong của Cảnh Đại Giang.
"Tiền bối." Lưu Oánh cung kính nói.
"Nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh Đại Giang hỏi.
"Ta gặp được Cổ Kim Thiên tiền bối, khối ngọc bội kia chắc là hắn, nhưng trạng thái của hắn hình như không đúng, đã quên đi rất nhiều chuyện. Ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện hai hạt châu kia." Lưu Oánh nói.
"Cổ Kim Thiên tiền bối?" Trong lúc nhất thời, Cảnh Đại Giang nhớ tới người mình gặp phải tại Thiên Tuyền Hà. Hắn cũng nói mình họ Cổ.
Cho nên … nhưng mà không giống.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì hắn đã đưa tín vật thân phận tín ra ngoài, không phải người của Thư Viện cũng là người của Thư Viện rồi. Nếu như thật sự là Cổ tiền bối, dù hắn đã quên hết tất cả thì cũng phải kéo người đến Thư Viện.
"Bây giờ nói một chút xem làm sao mới áp chế được khí vận hiển hóa?" Cảnh Đại Giang vẫn cảm thấy nên xử lý chuyện này trước.
"Trước mắt vẫn không phải là bản thể hiện thế, cho nên chỉ cần tìm được người có đại khí vận, hoặc là một số người có khí vận đặc thù, rồi lấy thế lực kia lượng áp chế, có lẽ có thể làm được." Lưu Oánh nói.
"Khí vận đặc thù?" Cảnh Đại Giang nhíu mày.
"Thiên Đạo Trúc Cơ có hi vọng trở thành người có đại khí vận, nhưng mà tạm thời vẫn không được. Khí vận đặc thù, cho đến nay, ta chưa từng gặp qua." Lưu Oánh nói.
Cảnh Đại Giang chau mày, sau đó nói: "Nếu như ta mang theo Thiên Đạo Trúc Cơ đi lên, có thể thành công sao?"
"Chỉ có ba phần." Lưu Oánh suy tư một lát rồi trả lời.
"Đủ rồi." Cảnh Đại Giang hạ lệnh tìm Thiên Đạo Trúc Cơ đến.
Lúc này, hai ngôi sao trên bầu trời đột nhiên bị chấn động xuống, dường như xuất hiện tình huống không ổn định.
Lưu Oánh nhướng mày, nói: "Có người đang cố gắng cộng hưởng với Thiên Cực Ách Vận Châu, chắc là người của Vạn Vật Chung Yên tại hải ngoại."
"Xem ra những người kia cũng đã phát hiện, đang liều chết đánh cược một lần." Cảnh Đại Giang không do dự nữa mà hướng về phía trời cao:
"Ta đi lên trước, các ngươi mau chóng đem Thiên Đạo Trúc Cơ đến."
"Tiền bối, một khi nhiễm khí tức của Ách Vận Châu thì sẽ không đủ sức xoay chuyển đất trời." Lưu Oánh có lòng ngăn cản.
"Vậy thì thế nào?" Cảnh Đại Giang hỏi ngược lại.
Sau đó, hắn tới gần Thiên Cực Ách Vận Châu, tính cả hắn còn có vô số cường giả đi lên. Có Thư Viện cũng có người của một số đại tông.
Chỉ là lúc bọn hắn dự định muốn động thủ, một vệt ánh sáng đột nhiên dâng lên từ phía đông.
Là mặt trời.
Nhưng mà, xuất hiện cùng mặt trời còn có một đạo tử khí.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận