Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 862: Không Người Dám Động

Chương 862: Không Người Dám Động
Chương 862: Không Người Dám Động
Giang Hạo tới khiến cho ba người cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Lâu Mãn Thiên vốn đang ăn linh thạch bỗng dừng động tác trên tay lại, linh thạch trong tay rơi thẳng xuống đất. Sau đó, hắn mới tỉnh ngộ lại, nhặt linh thạch lên với vẻ mặt đắng chát.
Lão giả đang ngồi kia cũng lập tức đứng lên. Tử khí…
Nếu như suy đoán là thật, như vậy người tới lần này có chút không bình thường.
Nam tử trung niên nhìn qua đối phương, cũng cảm thấy chấn kinh.
Rất nhiều chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng mà từ khi hung vật cực hạn của thiên địa xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi dự đoán của hắn, càng thoát khỏi nhận thức của hắn.
Hắn thậm chí còn không thể đoán được tình huống của người trước mắt. Người này có lẽ chính là biến số lớn nhất trong chuyến đi này của hắn.
Giang Hạo đi từng bước một lên vách núi. Hắn cũng có chút ngoài ý muốn khi thấy ba người. Những người này đều đang nhìn mình chằm chằm, khiến hắn có chút khẩn trương.
Vì để mọi chuyện thuận lợi, hắn liền dẫn động một tia tử khí, muốn uy hiếp ba người, may mà có chút tác dụng.
Nhưng mà, hắn không biết liệu ba người kia có đoán được là hắn đang giả vờ hay không. Trong ba người, người khiến Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn nhất vẫn là Lâu Mãn Thiên.
Tu vi Phản Hư sao có tư cách ở đây tranh đoạt trang sách Tiên Hiền chứ? Chỉ có một loại khả năng, đó chính là hắn không phải Phản Hư.
Chuyện này nói rõ, thực lực chân chính của hắn không thể đo lường. Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may là mình thường thiện chí giúp người, nếu không thì hậu quả đúng là khó lường.
"Thì ra là ngươi." Lâu Mãn Thiên khổ sở nói:
"Ta đã cảm thấy kỳ quái, tại sao lại liên tiếp gặp được ngươi."
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lúc nhất thời không hiểu ý nghĩa trong đó.
"Ngươi phát hiện ra ta từ lúc nào?" Lâu Mãn Thiên hỏi lần nữa.
Nghe vậy, Giang Hạo khẽ cười nói:
"Tiền bối nghĩ sao?"
"Ngươi là tới tìm ta?" Lâu Mãn Thiên hỏi dò.
Giang Hạo lắc đầu.
"Ngươi đã biết là ta từ lúc nào rồi?" Lâu Mãn Thiên hỏi.
Ta hiện tại cũng không biết ngươi là ai, trong lòng Giang Hạo cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể làm bộ như biết, nhưng lại không thèm để ý.
"Ta hiện tại chỉ có một vấn đề, sau khi hỏi xong sẽ rời đi, đương nhiên, nếu ngươi muốn giết ta thì ta cũng không thể nói gì hơn." Lâu Mãn Thiên nói.
Giang Hạo thở dài trong lòng, hắn vẫn luôn chờ đợi Lâu Mãn Thiên tự giới thiệu. Nhưng đối phương vẫn luôn không nói mình là ai.
Hai người bên cạnh cũng cảm thấy rất là tò mò.
Chỉ là bọn họ không hoàn toàn hiểu rõ về hai người kia, chỉ có thể an tĩnh lắng nghe. Có đôi khi, chỉ cần lắng nghe thôi sẽ đạt được tin tức động trời.
"Vấn đề gì." Giang Hạo để đối phương hỏi.
Lâu Mãn Thiên do dự một chút, vẫn là mở miệng nói:
"Ngươi… thật sự là Cổ Kim Thiên sao?" Nghe vậy, con ngươi của tiên sinh trung niên co rụt lại, nhìn về phía người tới với vẻ khó có thể tin nổi.
Cổ Kim Thiên? Sao có thể? Vị lão giả kia cũng cảm thấy chấn kinh.
Giang Hạo nhìn qua Lâu Mãn Thiên, cũng không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề này. Mình nên trả lời vấn đề này như thế nào đây?
Nếu như là lúc bình thường, hắn sẽ trực tiếp đồng ý. Nhưng bây giờ bị biết được tử khí rồi liền không tiện nữa.
Nếu không, ở trong tụ hội, Tỉnh sẽ có thể đánh ngang tay với Cổ Kim Thiên. Hắn nghĩ chắc là không cần phải rũ sạch quan hệ, cứ mơ hồ là được.
Thân phận của Cổ Kim Thiên có đôi khi cũng là một tầng bảo hộ.
Dưới ánh mắt khẩn trương của Lâu Mãn Thiên, Giang Hạo lắc đầu:
"Chỉ là có một ít nguồn gốc."
"Vậy Cổ Kim Thiên đâu?" Lâu Mãn Thiên đặt câu hỏi lần nữa.
Giang Hạo nhếch miệng lên: "Đã hỏi xong một vấn đề."
Lâu Mãn Thiên sững sờ, cuối cùng quay đầu rời đi.
Hắn không có bất kỳ phòng bị gì, người sau lưng muốn động thủ hắn cũng không thể nói gì hơn. Nhưng Giang Hạo nào dám động thủ?
Một người có liên quan tới Cổ Kim Thiên, căn bản không phải là người mà hắn có thể đụng vào.
Động thủ sẽ bị phát hiện lai lịch của mình, sẽ bất lợi đối với việc tranh đoạt trang sách Tiên Hiền phía sau.
Hiện tại hắn có tử khí chấn nhiếp, cũng có Cổ Kim Thiên trong miệng Lâu Mãn Thiên gia trì, uy thế đạt đến đỉnh phong. Chắc là không người nào dám động thủ với hắn.
Có lẽ có thể đạt được trang sách Tiên Hiền một cách dễ như trở bàn tay. Chờ Lâu Mãn Thiên rời đi, hiện trường chỉ còn lại người của ba bên.
"Tại hạ Đan Thanh Hà, đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu. Chúng ta đã nhìn thấy sự tích của đạo hữu, đúng là kinh thế hãi tục." Đan Thanh Hà mỉm cười nói.
Đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu? Giang Hạo không nghĩ tới lại gặp được đối phương ở chỗ này. Hơn nữa, thực lực còn sâu không lường được.
Lão giả còn lại cũng là như thế, căn bản là không cách nào nhìn ra sâu cạn.
"Tại hạ Cổ Lâu, Ứng Phi Vũ." Ứng Phi Vũ khách khí nói.
Cổ Lâu? Giang Hạo suy tư một lúc, phát hiện người Đông Bộ thế mà đều tới. Ngẫm lại cũng đúng.
Dù sao đại tiên sinh xem như là người của hải ngoại.
"Tại hạ họ Cổ." Giang Hạo bình thản nói.
Hắn vẫn không nói rõ tên của mình, bọn họ suy đoán thế nào đều không có quan hệ gì với hắn.
Dù sao mọi người hiện tại đang là quan hệ cạnh tranh, khiến mấy người suy nghĩ không thấu mới là biện pháp tốt nhất. Như thế phần thắng mới cao được.
Nhưng mà, lát nữa mình không thể động thủ, vừa động thủ sẽ xuất hiện vấn đề. Phải nhìn xem Hồng Vũ Diệp có muốn tranh đoạt hay không.
Lúc này, dưới Kiến Tâm Nhai không ngừng có linh khí phun trào, phía dưới giống như có mạch nước ngầm vô tận.
"Các ngươi biết lai lịch của Kiến Tâm Nhai không?" Đại tiên sinh Đan Thanh Hà đột nhiên hỏi.
"Đã từng có một vị cường giả chứng đạo ở chỗ này?" Ứng Phi Vũ hỏi.
"Đây chỉ là tin đồn bình thường mà thôi." Đan Thanh Hà lắc đầu, chợt nói:
"Căn cứ theo ghi chép, Long tộc từng tại xây dựng Long sào ở Tây Bộ. Long sào dưới đất, linh mạch bên trên, trước kia là xuyên ra ngoài thông qua sơn hà, nhưng sau này đại địa biến động, thương hải tang điền. Long sao xuyên ra núi cao trước kia đã tiến vào dưới mặt đất. Chờ sơn hà ổn định, liền trở thành Kiến Tâm Nhai hiện tại." Nghe vậy, Ứng Phi Vũ có chút kinh ngạc.
Mặc dù trên mặt Giang Hạo không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng lớn. Thì ra dưới Kiến Tâm Nhai lại là Long sào.
Khá liên quan tới Tiểu Li.
Trong lúc nhất thời, hắn muốn quan sát một chút. Nhưng mà, hiện tại có nhiều như vậy người, mình tùy tiện xuống dưới sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới uy hiếp vừa mới tạo nên.
Không thể động cũng không thể nhiều lời.
Như này thì đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu cũng không dám vọng động. Hơn nữa, chuyện Long sào này cũng chưa xác định được thật giả.
"Long sào?" Ứng Phi Vũ tò mò nói:
"Đạo hữu không đi xuống xem một chút?"
Đan Thanh Hà lắc đầu, nói:
"Không phải là người có khí vận Tây Bộ hoặc là Long tộc thì không thể xuống dưới. Theo tình hình trước mắt thì chỉ có bốn người có thể xuống xem."
Chính là bốn người đạt được ngọc bội.
Giang Hạo rũ mắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không có dự định đi xuống. Nếu như có thể, ngược lại có thể mang Tiểu Li tới.
Đáng tiếc quá xa.
Càn Khôn Cửu Hoàn cũng không mang đến được.
Hồng Vũ Diệp trước đó cũng đã nói, muốn giết người có thể truyền tống với khoảng cách dài. Mặc dù Tiểu Li là long tộc, nhưng dù sao cũng chỉ là ấu long.
Sau đó, không ai lên tiếng nữa.
Trong lòng Giang Hạo vô cùng bình tĩnh.
Long sào cũng không có lực hấp dẫn gì đối với hắn cả. Nếu không phải là vì Tiểu Li, hắn căn bản không có hứng thú với chuyện này.
Bởi vì dính đến chủng tộc truyền kỳ này, nhất định sẽ có rất nhiều nguy hiểm, không phải là chuyện mà một tu sĩ nho nhỏ như hắn có thể tham dự. Theo thời gian dần trôi, Giang Hạo bắt đầu cảm nhận được có thứ gì đó đang xông ra.
Đột nhiên hắn có chút rò mò, liệu trang sách Tiên Hiền của quan hệ với Lộc tộc không? Nếu không thì sao lại xuất hiện ở đây?
Vào lúc hắn đang suy tư, có tiếng mạch nước ngầm phun trào, như là biển cả trào lên.
Rõ ràng là không nhìn thấy, lại đang hình thành hình tượng ở trong đầu.
Biển cả lao nhanh, có một tờ giấy xông ra từ bên trong sóng lớn vô tận, sau đó phóng về phía chân trời.
Oanh!
Kim quang hiện lên, phóng lên tận trời.
Bốn người ngẩng đầu nhìn lại.
Hai người Đan Thanh Hà lập tức muốn động thủ cướp đoạt. Nhưng mà nhìn thấy Giang Hạo đứng tại chỗ, sau khi cân nhắc hơn thiệt, hai người quyết định từ bỏ tranh đoạt.
Bọn họ đều đang chờ đợi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận