Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 863: Nội dung Của Trang Sách Tiên Hiền

Chương 863: Nội dung Của Trang Sách Tiên Hiền
Chương 863: Nội dung Của Trang Sách Tiên Hiền
Kim quang lấp lánh, cũng không mang đến biến hoá quá lớn. Ngoại trừ tiếng vang ban đầu thì không còn cái gì khác. Trời xanh vạn dặm, trời trong gió nhẹ.
Ánh sáng màu vàng cũng không lóa mắt, dưới ánh mặt trời thậm chí còn có chút phổ thông, càng không có dị tượng gì.
Nếu như không phải biết trước đó là trang sách Tiên Hiền, người đi ngang qua nhiều lắm đều chỉ nhìn một chút, căn bản sẽ không quá để ý.
Chỉ qua một lúc, ánh sáng đã tán đi.
Một trang sách kim loại màu trắng xuất hiện ở giữa không trung.
Ba bên phía dưới đều không ai chủ động xuất thủ.
Giang Hạo là không dám ra tay, bởi vì dễ dàng bại lộ sự nhỏ yếu của bản thân.
Mà hai người khác là bởi vì nhìn thấy Giang Hạo không động thủ, bọn hắn cũng không tiện động thủ.
Nhất là vừa rồi còn nhìn qua Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu và Thiên Cực Ách Vận Châu, khiến bọn hắn có chút cố kỵ. Mặc dù biết đối phương sẽ không dẫn bạo, nhưng lỡ như thì sao?
Không cần thiết phải kéo mình vào kết cục không rõ.
Dù sao mọi người đều chỉ muốn nhìn trang sách Tiên Hiền một chút mà thôi, có thể giải quyết hòa bình.
"Đạo hữu trước?" Đan Thanh Hà nhìn về phía Giang Hạo.
Ứng Phi Vũ cũng nói:
"Đúng là nên để Cổ đạo hữu tới trước."
Trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, xem ra uy hiếp của mình có tác dụng.
Nếu không có vòng xoáy xuất hiện, có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy.
Hắn không chần chờ nữa, tiện tay vẫy một cái, trang sách liền bay tới, rơi vào trên tay. Lúc này trang sách trống không bắt đầu xuất hiện văn tự.
Không chỉ là Giang Hạo, dù là Hồng Vũ Diệp cũng rất tò mò về nội dung của trang sách.
Sau khi văn tự xuất hiện, Giang Hạo cũng có thể quan sát chữ viết phía trên.
"Thiên Đạo Thù Cần (ông trời đền bù cho người cần cù. )" đây là hàng chữ thứ nhất.
Nhìn xuống phía dưới, Giang Hạo thấy rõ hàng chữ thứ hai, nhưng mà lúc hồi tưởng lại hắn phát hiện mình không thể nhớ kỹ nội dung. Hàng thứ ba chữ cũng là như thế.
Lúc nhìn lại, hắn phát hiện toàn bộ văn tự phía trên đã biến mất. Giang Hạo hơi kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.
Vẻ mặt người bên cạnh vẫn bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
"Cổ đạo hữu thấy thế nào?" Đan Thanh Hà tò mò hỏi.
Giang Hạo cũng không phải là không biết thời thế, trực tiếp ném trang sách ra ngoài, rơi xuống trước mặt Đan Thanh Hà:
"Tiền bối nhìn xem liền biết."
Đối phương nhẹ nhàng thở ra, nếu như không cho thì thật là có chút phiền phức.
Một lát sau.
Giang Hạo không nhìn ra bất kỳ thứ gì từ trong mắt đối phương.
Một lúc sau, đối phương gật gật đầu, sau đó ném trang sách cho Ứng Phi Vũ.
Sau đó, hai người đều nhìn qua Ứng Phi Vũ, muốn nhìn biểu tình của đối phương.
Nhưng mà kết quả khiến cho Giang Hạo thất vọng, lúc này Ứng Phi Vũ nhìn văn tự, khi thì suy tư khi thì gật đầu.
Cuối cùng, hắn giao trang sách lại cho Giang Hạo:
"Đa tạ Cổ đạo hữu, ta đã xem hết nội dung, không làm phiền nữa." Nói xong, hắn quay người rời đi.
"Vậy ta cũng không ở lại thêm nữa, nếu như đã biết được, chuyến này cũng coi như là viên mãn." Đan Thanh Hà vừa cười vừa nói.
Trước khi đi, hắn còn nói với Giang Hạo:
"Nếu tới hải ngoại, Cổ đạo hữu có thể tới Thiên Hạ Lâu, để tại hạ tận tình địa chủ hữu nghị."
Lời nói vừa dứt, Đan Thanh Hà cất bước đi ra, chỉ qua mấy cái hít thở đã biến mất ở nơi cuối đường.
Giang Hạo có chút không hiểu, những người này thật sự thấy rõ, hay là giả vờ như đã hiểu?
Dù sao hắn chỉ nhớ kỹ Thiên Đạo Thù Cần, những thứ khác lại không thể nhớ rõ dù là một chữ. May mà đồ ở trên tay hắn, có thể lấy về giám định.
"Tiền bối, ngài xem thì có cảm giác gì?" Giang Hạo cảm thấy tò mò, vẫn là mở miệng hỏi thăm.
"Ngươi thấy được cái gì?" Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu, đặt câu hỏi.
Sau khoi nói lại tình huống đơn giản, Giang Hạo liền nhìn qua đối phương, chờ đợi một câu trả lời chắc chắn. Hồng Vũ Diệp rũ mắt, cũng không lập tức mở miệng.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Một lát sau, Hồng Vũ Diệp mới nói:
"Trang sách lần này có chút không bình thường."
"Không bình thường?" Giang Hạo hỏi.
Nhưng lại không nghe được câu trả lời chắc chắn.
Xem ra cần phải trở về giám định một chút. Thiên Đạo Thù Cần, phía sau sẽ là cái gì?
Bình thường mà nói thì trang sách sẽ ghi lại vật nào đó, năng lực nào đó, hoặc là thân phận nào đó. Thiên Cực Ách Vận Châu, kiến trúc chi năng, Thiên Đạo Trúc Cơ…
Nhưng lần này lại là Thiên Đạo Thù Cần. Hoàn toàn không hiểu là có ý gì.
Giang Hạo không hỏi thêm về chuyện này nữa, mà hỏi thăm về Lâu Mãn Thiên.
"Tiền bối biết hắn là ai không?"
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ cổ quái, sau đó quay đầu rời đi.
Giang Hạo suy tư một lát, người e ngại mình còn có thể là ai? Hơn nữa còn nói câu liên tiếp gặp được.
Tại Tây Bộ có ai có thể liên tiếp gặp được hắn?
Chỉ có một, đó chính là cỗ thi thể bên trong vòng xoáy kia. Cho nên…
Nghĩ tới đây, trán Giang Hạo không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Nếu không phải vô tri thì hắn làm sao có thể làm như không sợ được?
"Tiền bối, hắn chính là phân thân của cỗ thi thể kia?" Giang Hạo đi theo sau, hỏi.
"Phân thân này là sống." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Sống lại?" Giang Hạo không hiểu.
"Không giống, nhưng mà dạng người này luôn có một số thủ đoạn không muốn người biết." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Giang Hạo thở phào một cái, may mà mình có thói quen không tùy ý đắc tội với người khác.
Nếu không, trước đó Lâu Mãn Thiên đã động thủ giết hắn rồi.
Giang Hạo cũng không vội vã trở về, mà là định tìm chỗ lau đống pháp bảo rỉ sét kia một chút, thuận tiện bán đống pháp bảo trước đó ra.
Nhớ tới những chuyện này, Giang Hạo mới hiểu ra, tại sao pháp bảo của đối phương đều là loại tình trạng sắp hỏng như này, giống như là đi đào mộ ai đó.
Thì ra là đồ của chính thi thể.
Mấy ngày sau.
Giang Hạo thành công tìm được một tòa thành không nhỏ.
Sau khi đi vào, không ít người đều đang thảo luận chuyện lúc trước, nhất là song nhật đồng thiên. Rất nhiều người đều nhìn thấy dị tượng kia.
"Nghe nói là Thánh Hiền Thư Viện hiện rõ đường lớn, nhật nguyệt cộng minh, đại địa ủng hộ." Có người nói với vẻ chắc chắn:
"Ta có một vị người bạn tốt, chính tai nghe được người Thư Viện nói như vậy."
"Thật chứ?" Có người không tin.
"Lừa ngươi làm gì?" Người kia chân thành nói:
"Người bạn kia của ta vô cùng lợi hại, cuộc đời của hắn cũng rất truyền kỳ. Nếu như là giả thì sao đại quân thi thể lại có thể rút lui được?"
Trong lúc nhất thời, người xung quanh cũng cảm thấy có lý.
Đại quân thi thể thối lui, tất cả mọi người đều biết rõ chuyện này. Mọi người đều cảm thấy cái lý do kia là thật, Thánh Hiền của Tiên tông nhúng tay.
Giang Hạo nghe mà có chút xấu hổ.
Lời nói của đối phương chênh lệch với hiện thực quá lớn, tin đồn thất thiệt cũng không tính là gì.
Sau khi tìm một quán trọ, Giang Hạo liền trốn ở trong gian phòng của mình, lấy những bảo vật rỉ sét kia ra và bắt đầu lau.
Tốn mấy vạn linh thạch, không biết có thể có bao nhiêu bọt khí màu lam.
Lần ra ngoài này quả thật đã kiếm lời. Lĩnh ngộ về Vô Danh Bí Tịch và sự khống chế lực lượng bản thân đều vượt xa trước đó. Càng quan trọng hơn là, lý giải đối với cảnh giới.
Việc này vô cùng quan trọng đối với con đường sau này, nhất là thành tiên.
Bởi vì, sau khi hiểu rõ cảnh giới, hắn phát hiện mình đã có một tia hiểu rõ đối với tiên duyên. Sương mù dường như đã tan đi rất nhiều.
Chỗ tốt mà Tây Bộ mang đến cho hắn đã không thể nào dùng bọt khí để cân nhắc.
---
"Đi Nam Bộ?" Sở Tiệp có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, đi Nam Bộ an toàn, ít nhất là an toàn hơn Tây Bộ." Bích Trúc khuyên bảo.
Các nàng bây giờ đang ở trong thôn.
Vẫn là Bích Trúc dùng tiền mướn tới, chữa thương cho Sở Tiệp.
"Không đi Nam Bộ." Sở Tiệp lắc đầu.
"Tại sao, sao đó có cái gì không đúng sao?" Bích Trúc có chút ngoài ý muốn.
"Ừm, có một ít thứ không đúng, ta thật ra chính là người Nam Bộ. Mà Nam Bộ có một người rất quan trọng. Nếu như ta đi, lỡ như gặp phải hắn thì sẽ không tốt." Sở Tiệp chân thành nói.
Bích Trúc cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó thử thăm dò:
"Ngươi không muốn gặp hắn?"
Sở Tiệp liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, là hắn hiện tại còn không muốn gặp ta, hoặc có thể nói vẫn chưa tới lúc gặp ta."
"Tại sao?" Bích Trúc hỏi.
Sở Tiệp suy tư chốc lát rồi nói:
"Ta nghĩ hắn còn cần thời gian, cho nên ta không đi Nam Bộ, nếu không thì hắn sẽ không có thời gian. Có đôi khi thế giới chính là nhỏ như vậy, vừa đi thì sẽ gặp được."
Bích Trúc cảm thấy kinh ngạc, trưởng thành? Sánh với Thiên Đạo Trúc Cơ? Tâm của người này rốt cuộc là lớn như nào?
Xem ra chắc là cùng tuổi, người đồng lứa thật sự có cơ hội so sánh với Thiên Đạo Trúc Cơ sao? Dưới cái nhìn của nàng, Đại Địa Hoàng Giả cũng không thể sánh bằng được.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận