Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 869: Bọn Hắn Đang Tranh Đoạt Nữ Chủ Nhân

Chương 869: Bọn Hắn Đang Tranh Đoạt Nữ Chủ Nhân
Chương 869: Bọn Hắn Đang Tranh Đoạt Nữ Chủ Nhân
Đông Bộ.
Minh Nguyệt Tông.
Tự Bạch đứng trên ngọn núi, khí tức kinh người, vừa nặng nề lại mang theo mênh mông, giống như một người khổng lồ giữa thiên địa.
"Xem ra ngươi cũng không xê xích gì nhiều." Một nam tử trung niên đi đến trước mặt Tự Bạch, nói.
"Còn kém không ít." Tự Bạch lắc đầu nói, ngừng một lúc lại nói tiếp:
"Sư phụ có tin tức gì soa?"
"Thiên Linh tộc đúng là có dấu hiệu khôi phục. Thánh chủ của Thiên Thánh tộc cũng sắp giáng lâm. Đại khái là tiên chủng sắp nở rộ lần nữa."
"Không thể ngăn cản sao?" Tự Bạch hỏi.
"Khó mà nói được, nhưng mà có thể áp chế một chút, đồ vật chắc là còn ở Thiên Linh tộc. Người thành tiên không cách nào tiến vào, cần ngươi tự mình đi một chuyến." Nam tử trung niên có chút bất đắc dĩ, nói:
"Chỉ cần tranh thủ hai trăm năm cho Sở Tiệp là được. Thánh Hiền Chi Tâm của Hạo Thiên Tông đã thành tiên, bọn hắn đã không thèm để ý. Nhưng các lão gia hỏa của các tộc đã bắt đầu giày vò, sẽ bất lợi cho việc ngưng tụ đại khí vận."
"Khả năng thành công của Sở sư muội có cao không?" Tự Bạch có chút tò mò.
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, nói:
"Tự nàng muốn hành tẩu phàm trần, muốn đi đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, tông môn phản đối đều vô dụng. Nàng khăng khăng muốn hành tẩu đại địa, lấy phàm trần đúc thành tiên lộ. Ngươi nói nàng có thể thành công không?"
"Đây là?" Tự Bạch hơi kinh ngạc.
"Thiên Đạo Chi Tâm." Nam tử trung niên lại càng thêm phiền muộn:
"Hiện tại chúng ta căn bản là không có cách nào liên quan đến quá sâu, nhiều người trong tông môn cũng không ngủ được, sợ nàng chết yểu."
Càng đặc thù, con đường tương lai sẽ càng xa, nhưng mà cũng bởi vì quá đặc thù, cho nên rất dễ dàng chết yểu. Mỗi một chủng tộc đều sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Thiên Đạo Trúc Cơ. Càng đừng nhắc đến chuyện Thiên Đạo Trúc Cơ đã ngưng tụ Thiên Đạo Chi Tâm. Bọn họ căn bản không dám truyền tin tức này đi.
"Lần này, nếu không phải có vị đạo hữu kia tương trợ thì Sở Tiệp đã nguy hiểm."
Nam tử trung niên hơi nghi hoặc một chút:
"Vị kia đã ra tay tương trợ hai lần liên tục, nhưng vẫn không chịu xuất hiện."
Tự Bạch rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Sư phụ, vậy ta xuất phát đây?" Hắn nói khẽ.
"Đến Nam Bộ một chuyến đi." Nam tử trung niên suy tư chốc lát rồi nói:
"Đưa chút đồ vật cho Đại Địa Hoàng Giả, cũng nên giúp đỡ dạng người này một chút, tuyệt đối đừng chết yểu."
Tự Bạch gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
Sau đó, Tự Bạch ngự kiếm rời đi.
Lần này một mình hắn đi ra ngoài, muốn trở về cần không ít thời gian.

Nam Bộ.
Thiên m Tông.
Sáng sớm, Giang Hạo hái bàn đào một lần.
Lúc hắn ăn, Tiểu Li đang đứng ở cửa lén nhìn hắn, còn nhìn chằm chằm vào bàn đào trong tay hắn.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác như mình ăn đồ của Tiểu Li.
Tiểu Li nhìn chằm chằm một hồi, miệng nhếch lên, giống như là bị ai đó đoạt đồ ăn.
"Của ngươi?" Giang Hạo giơ bàn đào trong tay ra, hỏi dò.
"Ta đã chăm sóc nó rất lâu rồi." Tiểu Li đi tới, thấp giọng nói.
Chăm sóc?
Giang Hạo cảm thấy mình giống như là tội phạm vậy.
Sau khi hắn cắt một nửa chưa bị cắn rồi đưa cho nàng, Tiểu Li liền mặt mày hớn hở. Nàng lôi kéo con thỏ đi ra ngoài đánh răng cho nó.
Lộc cộc lộc cộc ~
Tiếng con thỏ giãy dục trong nước truyền đến.
Giang Hạo cảm giác thật thú vị, con thỏ học bơi lội đúng là có tác dungh.
Trong lúc nhất thời, hắn liền nghĩ tới con cá trắm đen kia, sau rời đi liền không thấy trở về.
Tin tức Thương Uyên Long Châu biết được từ chỗ của nó, vốn định tìm hiểu thêm đôi chút, ai biết được sau khi nó rời đi lại không thấy trở về.
Giang Hạo đi ra khỏi sâ, liền thấy một nam tử trẻ tuổi.
Hắn đứng ở bờ bên kia dòng sông, cùng Giang Hạo nhìn ra xa.
"Sư huynh quả nhiên đã trở về."
Người tới chính là Hàn Minh.
Kim Đan trung kỳ.
Giang Hạo không khỏi cảm khái, Hàn sư đệ đúng là rất không tệ.
Khí tức trên thân hắn lạnh đến thấu xương, không có tạp chất, còn thuần túy hơn trước đó rất nhiều.
"Sư đệ là tới khiêu chiến ta?" Giang Hạo cười hỏi.
"Đúng thế." Hàn Minh gật đầu:
"Lần này hi vọng sư huynh dùng mười hai phần tinh thần, nếu không sẽ thất bại trong nháy mắt."
"Sư đệ tự tin như vậy, chắc là đã lĩnh ngộ được thứ gì đó lợi hại." Giang Hạo bội phục nói:
"Lấy thiên tư của sư đệ, không người nào của Đoạn Tình Nhai có thể đánh đồng. Ta thất bại cũng là chuyện sớm hay muộn."
Hàn Minh hừ lạnh một tiếng, khí thế phun trào.
Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh giống như là bị can thiệp, một cỗ uy áp vô hình phóng tới Giang Hạo.
Người kia không chút hoang mang, bình tĩnh đối đãi.
Uy áp đang dần dần trở nên mạnh hơn. Tiểu Li và con thỏ trốn ở bên cạnh, khẩn trương quan sát.
"Con thỏ, Hàn sư huynh và sư huynh cãi nhau sao?"
"Không phải, đây là trận đọ sức của đàn ông, nhất định là vì nữ chủ nhân tương lai."
"Vì sư tỷ? Làm sao có thể, trên người sư tỷ chỉ có mùi của sư huynh, trên người sư huynh cũng chỉ có mùi của sư tỷ. Bọn họ là một đôi được trời đất tạo nên."
"Nói bậy, chủ nhân là hùng sư, bạn bè trên đường đều nể tình, nhất định có thể có rất nhiều nữ chủ nhân ôm ấp yêu thương."
"Hừ, vô dụng, sư huynh không thèm để ý đến các nàng."
"Nữ chủ nhân mà chủ nhân tìm về chưa chắc đã coi trọng chúng ta, hay là mỗi chúng ta tìm cho chủ nhân một người."
"Mới không muốn."
Con thỏ tận tình khuyên bảo khuyên vài câu, Tiểu Li trực tiếp che lỗ tai bày tỏ không nghe.
Lúc này, kiếm quang hiện lên khiến cho bọn hắn hơi kinh ngạc.
Ngay sau đó, tiếng ầm ầm vang lên, đao quang quét ngang.
Đao quang kiếm ảnh, đao kiếm cộng minh.
Ong!
Trong lúc nhất thời, kiếm quang và đao quang đều vỡ vụn trong nháy mắt. Nước sông đều bị chấn động đến mức chảy ngược.
Lúc bọt nước rơi xuống, nó trực tiếp rơi trên người Hàn Minh.
Lúc này, kiếm trong tay hắn rơi xuống rơi xuống, trong mắt càng là vẻ không cam lòng.
Hắn lại bại.
Lúc nhìn về phía Giang Hạo, hắn luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi:
"Sư huynh tấn thăng rồi?"
"Sư đệ đúng là lợi hại, nếu không phải vì ta may mắn tấn thăng, sợ là đã bị đánh bại rồi." Giang Hạo khách khí nói.
Hàn Minh nhìn chằm chằm người trước mắt hồi lâu rồi quay người rời đi.
Hắn không quá để ý đến vẻ nguy hiểm trên mặt Giang Hạo.
Nhưng mà, kiếm ý của Hàn Minh đúng là rất thuần túy, như này mà không tu kiếm thì quả là đáng tiếc. Nhưng Thiên m Tông lại không có kiếm tu.
Muốn dạy bảo Hàn Minh, đúng là khó càng thêm khó.
Cũng không phải là hoàn toàn không thể dạy bảo, mà là không có cách nào dạy bảo một cách đầy đủ được. Chỉ có thể nhờ sư phụ hỗ trợ, phần còn lại đều cần Hàn Minh tự lĩnh ngộ.
"Hàn sư đệ bắt đầu đi trên con đường này từ lúc nào vậy?"
Giang Hạo suy tư một lát, chắc là vào lúc chỉ xuất một kiếm trước đó. Hình thức ban đầu của kiếm tu liền xuất hiện.
Hiện nay nó đã trở thành hạt giống, có khả năng trưởng thành khỏe mạnh.
Hắn lắc đầu thở dài rồi quay người tiến về Linh Dược Viên.
Mà khác với Giang Hạo chính là, Hàn Minh trở lại chỗ ở, cực kì phiền muộn.
Vừa rồi hắn đã tiêu hao quá lớn, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Chỉ là vừa mới nằm xuống, tâm thần của hắn lại có chút không tập trung.
Hắn lại lập tức mở mắt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn ngồi xếp bằng, điều trị một lát rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy trong lòng có một loại ngột ngạt, vô cùng khó chịu, dường như thiếu thứ gì đó.
Rất nhanh hắn đã thanh tỉnh lại, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Nhưng từ đầu đến cuối lại không tìm thấy nguyên nhân.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể ra ngoài luyện kiếm, nhưng mà càng luyện kiếm lại càng cảm thấy không đúng.
Kiếm vừa rồi hình như không giống với lúc trước cho lắm, rõ ràng có thể thông thuận hơn nhưng lại bị câu thúc.
"Rốt cuộc là thứ gì đang ảnh hưởng tới ta?"
Hắn có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện tu luyện.
Qua một số chi tiết, hắn đã nhận ra trạng thái của mình không đúng, đã bị thứ gì đó ảnh hưởng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận