Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 87: Nữ Ma Đầu Đang Chờ Ta Cầu Cứu Nàng?

Chương 87: Nữ Ma Đầu Đang Chờ Ta Cầu Cứu Nàng?
Pha Hồng Tụ Hương xong, Giang Hạo lại đứng sang bên cạnh.
Ở đây quả thật hơi nhỏ, một mình nghĩ giết thời gian cũng không biết phải làm gì.
Thỉnh thoảng còn phải lo lắng có người mở cửa ra không.
"Ngươi phải đợi ở chỗ này bao lâu?" Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa hỏi.
"Chắc hẳn còn phải ở lại bốn năm ngày." Giang Hạo thành thật trả lời.
Ở đây cũng không phải là địa phương tốt, hắn cũng không muốn ở thêm.
Nếu con thỏ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn quả thật chỉ cần ở lại bốn năm ngày.
Bảy ngày sẽ ra kết quả, không có kết quả chắc hẳn cũng phải thả người về.
"Ta còn tưởng ngươi không chỉ thích ở trong khu quặng mỏ, còn thích nơi nhỏ hẹp tối tăm chứ!" Hồng Vũ Diệp cầm chén trà, tùy ý nói.
"Tiền bối hiểu nhầm rồi. Ở đây còn kém hơn chỗ ở của vãn bối." Giang Hạo nói thật.
Hồng Vũ Diệp nghe vậy lại có hứng thú hỏi:
"Vậy chỗ ở của ngươi so với khu quặng mỏ thì sao?"
"Vẫn là nơi ở tốt hơn một chút." Giang Hạo nói trái với lương tâm.
Hồng Vũ Diệp cười như không cười nhìn Giang Hạo.
Đối với điều này, Giang Hạo cúi đầu giữ bình tĩnh.
Hắn không tin nữ nhân này có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Tuyệt đối không tiếp tục đề tài này. Sau khi Hồng Vũ Diệp rót cho mình chén trà, bình thản nói:
"Ngươi lại sử dụng thần thông lần trước đi."
Mỗi Ngày Nhất Giám?
Giang Hạo hơi do dự, hắn có thể phải đối mặt với sự thẩm vấn, có lẽ giữ lại thần thông sẽ có lợi hơn.
Sau đó hắn lặng lẽ sửa mức tiêu hao rồi nói:
"Tiền bối, đã dùng qua."
Hắn vừa dứt lời, Hồng Vũ Diệp đang uống trà đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn về phía Giang Hạo.
Nàng cứ nhìn hắn không chớp mắt như vậy.
Sau mấy hơi thở.
Ầm!
Giang Hạo bị một lực lượng khủng khiếp đập lên trên vách tường.
Hắn hơi bị đau, đứng lên.
Tuy nhiên, hắn vẫn không bị thương.
"Khó trách ngươi sẽ nuôi con thỏ Ngoa Thú." Hồng Vũ Diệp uống trà, giọng nói có phần lạnh như băng:
"Miệng nói toàn những lời dối trá."
Giang Hạo không dám nói gì nữa, chỉ đứng im lặng.
"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, dùng thử thần thông kia." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống và nói.
Giang Hạo thấy vậy thì thầm thở dài, nghĩ mình không dùng cũng không được.
Hắn lập tức mở ra thần thông.
Giám định Hồng Vũ Diệp.
Kết quả vẫn chưa xuất hiện thay đổi gì, vẫn là một đống những dấu chấm hỏi.
"Đã dùng qua." Sau khi nhìn thấy phản hồi, hắn thành thật nói ra.
Lần này, Hồng Vũ Diệp không nói gì thêm, cứ ngồi yên tĩnh uống trà.
Giang Hạo có thể hiểu rõ nữ nhân này cũng chẳng dễ tiếp xúc.
Cho nên đối phương không mở miệng, hắn cũng chỉ có thể đứng im lặng.
Từ sáng sớm đến trưa, lại đến chập tối.
Trong lúc đó, Hồng Vũ Diệp cũng nói mấy câu, nhưng phần lớn thời gian đều duy trì sự im lặng, thỉnh thoảng uống trà.
Giang Hạo vẫn pha trà giúp.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ nhân này ở lại lâu như vậy, không biết nàng muốn làm gì.
Lúc mặt trời xuống núi, Hồng Vũ Diệp mới đứng lên.
Đồ xung quanh cũng biến mất theo.
Nàng nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Hạo một lúc mới nói:
"Lần sau ta tới, hy vọng ngươi không ở chỗ này. Nếu không…"
Nàng không nói ra câu còn lại, nhưng môi trường xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Giang Hạo biết, hắn còn ở đây sẽ rất nguy hiểm.
"Vãn bối biết rõ. Chỉ cần tiền bối không lại qua trong mấy ngày tới." Giang Hạo cúi đầu nói.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp không đi, chỉ nhìn Giang Hạo, thấy Giang Hạo không nói gì khác nữa.
Nàng mới xoay người rời đi.
Nàng hóa thành một vệt bóng đỏ biến mất ngay tại chỗ.
Giang Hạo thấy đối phương đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hồng Vũ Diệp rất ít khi ở lâu như vậy, hơn nữa cuối cùng trước khi rời đi còn dừng lại lâu hơn trước.
"Chắc không phải nàng chờ ta cầu cứu nàng chứ?"
Dù sao đi nữa, Giang Hạo cũng không cảm thấy nữ nhân này tốt bụng như vậy.
Nhưng Thiên Hương Đạo Hoa ở trong viện của hắn.
Rõ ràng còn chưa tới lúc hái, mình vẫn có đủ giá trị.
Nếu Thiên Âm tông thay người, sẽ là một phiền phức với tất cả mọi người.
Cho nên bất kể là nữ nhân này hay đám người Liễu Tinh Thần.
Chỉ cần mình mở miệng cầu cứu, khả năng lớn là bọn họ đều sẽ giúp.
Nhưng cái giá phải trả lại hoàn toàn khác nhau.
Ở dưới tình huống không có con thỏ, hắn nhất định sẽ chọn nữ nhân này.
Nếu biết nữ nhân này sẽ đến, hắn có lẽ sẽ không chọn con thỏ.
Bởi vì khả năng nguy hiểm quá cao.
Cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Hồng Vũ Diệp có thật sự chờ hắn cầu cứu không, đã thành điều không rõ.
Dù hắn nghĩ thế nào đi nữa, cũng sẽ không nhận được kết quả.
Ban đêm.
Cửa phòng tối được mở ra.
Giang Hạo bị người dẫn ra ngoài.
Tới một nơi có hơi u ám.
Ba người ngồi đối diện không nhìn rõ gương mặt, nhìn sơ qua chắc là hai nam một nữ.
Ngồi ở chính giữa là một nam tử để ria mép.
Với tu vi của ta cũng không nhìn thấy rõ, chứng tỏ phòng này không đơn giản.'
Trong lúc kinh ngạc, hắn đã đi tới đối diện ba người kia.
"Giang Hạo của Đoạn Tình nhai?" Nam tử ở giữa chậm rãi hỏi.
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi ngồi xuống đi, chúng ta có một số việc muốn hỏi ngươi." Đối phương nói.
Giang Hạo ngồi xuống, duy trì sự bình tĩnh.
"Ngươi bình tĩnh hơn người khác rất nhiều." Lần này là giọng nữ ở bên trái.
Tuy không nhìn thấy gương mặt của những người này, nhưng hắn cảm giác bọn họ đều không nhỏ tuổi.
Có lẽ người bên phải tương đối trẻ tuổi.
"Ta là Trưởng lão chấp sự Phàn Lộc của Chấp Pháp đường, người phụ trách chủ yếu trong chuyện này.
Hy vọng ngươi nói ra hết những gì ngươi biết." Phàn Lộc nghiêm túc nói.
"Vâng." Giang Hạo không dám nói nhiều.
Các câu hỏi rất nhanh đã bắt đầu.
"Lịch Khai đi tìm ngươi? Vì sao?"
"Cốt Hoa xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Cuối cùng giải quyết thế nào?"
"Bồi thường hai nghìn năm trăm linh thạch."
"Ngươi có oán hận hắn sao?"
"Oán."
"Lúc Lịch Khai chết, ngươi đang làm gì?"
Giang Hạo theo bản năng muốn nói mình ở trong phòng tu luyện, khi đó đã khuya, nhưng chẳng bao lâu hắn lại tỏ ra nghi ngờ:
"Vào lúc nào?"
"Là ngươi làm cho Cốt Hoa héo à?"
"Không phải."
"Lúc Lịch Khai chết, để lại manh mối Đoạn Tình nhai, ngươi cảm thấy là chỉ ngươi sao?"
"Cái này…" Giang Hạo nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Trả lời đúng hoặc không đúng là được rồi." Lần này là giọng nữ.
"Không."
"Trong túi đựng đồ của Lịch Khai có bao nhiêu linh thạch?"
"Không biết."
"Sau khi Trình Sầu biết Cốt Hoa xảy ra vấn đề, vẻ mặt lo lắng hay phẫn nộ?"
"Lo lắng."
"Lúc Lịch Khai chết, gương mặt vui vẻ hay là chán nản?"
"Không biết."
"Minh Tả Quyền có mang theo pháp bảo trữ vật trong người sao?"
Giang Hạo nghi ngờ, lắc đầu nói:
"Chuyện này, đệ tử không có cách nào trả lời được."
Trong một chớp mắt này, Giang Hạo cảm thấy rất tệ. Những người này đưa ra vấn đề không hề logic.
Nếu không phải mình có tinh thần lực không tệ, cộng thêm cũng đủ bình tĩnh.
Nhất định sẽ trả lời sai.
Nhất là hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang ảnh hưởng tới tâm trí của mình.
Tương tự với mị thuật của sư tỷ Vân Nhược.
Hừng đông.
Cuộc hỏi đáp mới dừng lại.
Vào lúc này, phía đối diện cũng đưa ra yêu cầu muốn kiểm tra pháp bảo chứa đồ.
Giang Hạo đưa pháp bảo trữ vật ra ngoài, lần
Nhưng một lát sau, pháp bảo được trả về trở về.
"Được rồi, hai ngày nữa ngươi có thể trở về, ngươi lại chịu uất ức thêm một thời gian vậy."
Giang Hạo đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lúc này, ba người bên trong mới nhìn nhau.
Phàn Lộc nói với giọng điệu bình thản:
"Người có biểu hiện tốt nhất, có thể nói là không thu hoạch được gì."
"Không chỉ có vậy. Hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh ở dưới mị thuật của ta. Thật không biết sao hắn làm được." Nhan Mai cũng kinh ngạc.
"Trong pháp bảo chứa đồ cũng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, ngược lại có vài món đồ không bình thường, chắc là có kỳ ngộ." Nam tử trẻ tuổi mở miệng.
"Dù sao lần trước hắn cũng có công trạng trước mười, không thể giữ lại quá lâu, tối nay không có chuyện gì, cứ để cho hắn trở về đi.
Tuy hắn rất khả nghi." Nhan Mai nói.
"Công trạng trước mười chẳng qua là Man Long không nhận nổi công trạng này, mới đẩy hắn ra mà thôi.
Huyền Thiên tông cùng với Phong Lôi tông đều đang chú ý. Ai cầm công trạng này thì người đó gặp tai ương. Không bao lâu nữa, hắn sẽ hứng lấy nguy cơ.
Khi đó hắn là đệ tử nội môn, Khổ Ngọ Thường không bảo vệ nổi hắn.
Bây giờ vinh quang nhưng sau này sẽ bi thảm." Phàn Lộc lắc đầu có phần khinh thường nói.
"Vậy sau này lại làm phiền hai vị sư thúc rồi. Bạch Dạ phải trở về báo cáo tình hình với sư phụ." Cuối cùng, người thanh niên đứng lên và cung kính nói.
Phàn Lộc và Nhan Mai cũng không dám sơ suất, đứng lên đích thân tiễn người ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận