Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 870: Sư Đệ, Ngươi Đợi Ta Tăng Cao Tu Vi Rồi Sẽ Tìm Đạo Lữ Cho Ngươi

Chương 870: Sư Đệ, Ngươi Đợi Ta Tăng Cao Tu Vi Rồi Sẽ Tìm Đạo Lữ Cho Ngươi
Chương 870: Sư Đệ, Ngươi Đợi Ta Tăng Cao Tu Vi Rồi Sẽ Tìm Đạo Lữ Cho Ngươi
Hàn Minh ngồi ở trước phòng , ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Từ ban ngày đến đêm tối, hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là thứ gì ảnh hưởng đến mình.
Hình như là từ lúc trở về từ chỗ sư huynh đã như vậy rồi.
"Là tâm ma sao?" Hàn Minh có chút hoài nghi mình bởi vì thất bại mà sinh ra tâm ma.
Nhưng hắn còn chưa thừa nhận thất bại, làm sao lại xuất hiện tâm ma được? Hắn chưa từng có tâm ma, nhưng vẫn có thể biết được trạng thái hiện tại không giống như là tâm ma.
Lúc này, sâu trong nội tâm của hắn đột nhiên có một loại khát vọng, kiếm trong tay trở nên bình thường hơn. Lúc luyện kiếm không có loại cảm giác tùy tâm sở dục kia nữa, hoặc có thể nói, chắc là sẽ càng tùy tâm sở dục.
Tựa như tay chân của mình bị kéo dài. Không phải kiếm trở nên kém hơn, mà là cảm giác trở nên tốt hơn.
Thật giống như trên đời này có một thanh kiếm xuất hiện vì hắn. Nhưng cho dù là vậy, mình cũng không nên như thế. Cho đến nay, hắn chưa từng gặp qua thanh kiếm này.
Hàn Minh không thể nào hiểu được, chỉ có thể cố gắng đè ý nghĩ trong lòng xuống, khôi phục bình thường.
Phải như này mới có thể tiếp tục tăng lên. Nếu không hắn sẽ không có cách nào tiến thêm, chứ đừng nói tới việc vượt qua sư huynh. Tu vi của sư huynh tăng lên rất nhanh, mình cần phải nhanh hơn mới được.
Một ngày nào đó, hắn sẽ để cho sư huynh thua tâm phục khẩu phục.
Đến lúc đó mình chính là sư huynh.
---
Đầu tháng mười.
Giang Hạo ngoại trừ chỗ của Lâm Tri là chưa đi ra, chuyện cần làm đại khái đều đã hoàn thành, có thể an tâm trải qua tháng ngày yên tĩnh rồi.
Mà người Chúc Hỏa Đan Đình linh thạch cũng đã lần lượt tới trả lại.
Trình Sầu truyền lại lời Giang Hạo ra ngoài, đối phương không dám trêu chọc
Dù sao không ít người của Chúc Hỏa Đan Đình đều cho Giang Hạo mặt mũi, Luyện đan sư Kim Đan hoặc là Luyện đan sư Nguyên Thần đều là như thế. Đám Luyện đan sư Trúc Cơ như bọn hắn sao dám đắc tội.
Hôm nay, Giang Hạo xử lý linh dược, con thỏ và Tiểu Li thì chơi đùa ở bên cạnh.
Bọn hắn thường đi dạo quanh Linh Dược Viên một vòng, có vấn đề gì thì con thỏ sẽ lập tức phát hiện ra, sau đó tới thông báo.
Bạn bè trên đường của con thỏ đúng là lợi hại, rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
"Giang sư đệ?" Một giọng nói tò mò vang lên từ sau lưng Giang Hạo.
Quay đầu nhìn lại, là Diệu Thính Liên sư tỷ.
Giang Hạo gặp ai tại Linh Dược Viên cũng không quan trọng, duy chỉ không muốn gặp Diệu sư tỷ.
Cũng không phải vì sư tỷ nhằm vào hắn, mà chỉ là đơn thuần không muốn gặp. Diệu sư tỷ đối với hắn rất tốt, cho nên hắn cũng không tiện đối xử lạnh lùng.
"Diệu sư tỷ." Giang Hạo nhẹ giọng chào hỏi.
Sắc mặt của Diệu sư tỷ lúc này hồng nhuận, chắc là nguy hiểm mà Thánh Chủ mang tới đã hoàn toàn biến mất. Đương nhiên, người của Thiên Thánh Giáo và Đại Thiên Thần Tông có lẽ vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào nàng. Dù sao Thánh Chủ bị mang đi từ chỗ cả nàng, Diệu sư tỷ là con đường duy nhất.
Cũng may Thiên Thánh Giáo trước đó gây ra động tĩnh tương đối lớn, Thiên m Tông cũng gia tăng cường độ. Bọn hắn bây giờ muốn tiến vào còn lâu mới được đơn giản như vậy.
"Ngươi đã Kim Đan hậu kỳ?" Diệu Thính Liên khó chút có thể tin nổi.
"Ừm, may mắn đột phá." Giang Hạo gật đầu.
"Sư đệ bao nhiêu tuổi rồi?" Diệu Thính Liên hỏi.
"Ba mươi tám." Giang Hạo có chút cảm khái.
Mình đã không còn trẻ.
Nhớ lại lúc trước, khi đó mình mới mười chín. Hiện nay đã qua mười chín năm, thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức hắn sắp không còn cảm giác gì.
Mình dường như không có ấn tượng gì với khoảng thời gian mười chín năm này.
"Ba mươi tám tuổi Kim Đan hậu kỳ?" Diệu Thính Liên có chút khó tin nổi:
"Tu vi này đã đuổi kịp ta rồi?"
"Sư tỷ là di không chú tâm tu luyện." Giang Hạo nói.
Thật ra, thiên phú của Diệu Thính Liên vô cùng cao, chỉ cần cố gắng tu luyện thì tốc độ tấn thăng sẽ rất nhanh. Đáng tiếc tâm tư của nàng không ở nơi này, cho nên mới chậm như vậy.
"Như này không được, đám sư muội trước đó đều không xứng với ngươi. Ta cũng không tiện nói chuyện với mấy người có tu vi cao hơn. Dù sao tu vi ta không đủ, các nàng sẽ không nghe ta. Không được, ta phải đi thương lượng với Mục Khởi một chút mới được, cố gắng tấn thăng Nguyên Thần trong mấy năm này." Diệu Thính Liên chân thành nói.
Giang Hạo: "???"
Dù thiên phú cao, nhưng cũng không thể tấn thăng Nguyên Thần trong mấy năm được?
"Không thể tưởng tượng nổi sao?" Diệu Thính Liên nói nghiêm túc:
"Đây chính là chỗ tốt của việc có đạo lữ, dù sao cũng không có vấn đề gì lớn. Sư đệ nhớ tấn thăng chậm một chút, nếu như quá nhanh thì ta phải mượn nhờ thanh thế của Mục Khởi."
Mục Khởi có truyền thừa viễn cổ, còn là đệ tử chân truyền, tu vi lại không yếu, cho nên hắn có mặt mũi không nhỏ trong tông môn.
"Sư tỷ sao lại như thế?" Giang Hạo không hiểu hỏi.
"Như này mới có thể giúp sư đệ tìm được đạo lữ mà mình ngưỡng mộ. Tu vi yếu chút không có việc gì, nhưng mà thiên phú và tâm tính nhất định phải xứng với sư đệ." Diệu Thính Liên chân thành nói:
"Tìm đạo lữ là chuyện cả đời, sư đệ không có thời gian, ta đương nhiên phải hỗ trợ giữ cửa rồi."
Giang Hạo có chút cảm động, sư tỷ vẫn luôn rất chân thành.
Đáng tiếc hắn không có cách nào tìm đạo lữ.
Cho nên, mình vẫn nên nhanh tấn thăng một chút, để Diệu sư tỷ không tiếp xúc được với mấy người có tu vi cao.
Như thế, nàng mới có thể dần từ bỏ loại suy nghĩ này.
Suy tư một lát, Diệu Thính Liên đột nhiên hỏi:
"Sư đệ cảm thấy tiên tử phía ngoài có được hay không?"
"Ma Môn khác?" Giang Hạo hỏi.
"Sao có thể?" Diệu Thính Liên nghiêm túc nói:
"Ma môn bình thường nào có người xứng với sư đệ, lấy tâm tính của sư đệ thì không nên tìm Ma Môn, nên đi Tiên Môn mà tìm. Ta biết một số người của Tiên Môn, đến lúc đó ta sẽ gửi thư để các nàng tới một chuyến, đến lúc đó sư đệ có thể xem một chút."
Giang Hạo:…
Rơi vào đường cùng, hắn đành đi tìm Mục Khởi sư huynh, hi vọng hắn có thể thu hồi pháp bảo.
"Ta nghiêm túc đó, Mục Khởi, ngươi buông tay. Ta phải khuyên bảo sư đệ một chút."
Nghe giọng nói, Giang Hạo liền bước nhanh rời đi.
Lúc trước, mình vì bất đắc dĩ nên mới mang người vào, ai biết lại như vậy.
Diệu sư tỷ có đôi khi đúng là khiến cho người ta đau đầu, sớm biết thế mình đã chọn người khác rồi.
Trong quá trình quản lý linh dược viên, Giang Hạo cũng quan sát đám người bình thường. Mỗi người đều tương đối thoải mái, trên thân thể cũng không có vấn đề gì.
Hắn hiện tại đã không cần giám định, chỉ quan sát và cảm giác thôi đã có thể phát hiện ra vấn đề.
Không chỉ là bởi vì có đủ sự khống chế đối với lực lượng, mà còn nhờ lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch.
Càng quan trọng hơn là, tu vi tăng lên rất nhiều.
Nếu như này rồi mà còn không thể nắm giữ vấn đề của Linh Dược Viên thì đúng là có chút kém cỏi. Trừ khi, tu vi của đối phương vượt qua hắn.
Như là Lâu Mãn Thiên trước đó.
Thoạt nhìn là Phản Hư ẩn giấu tu vi, trên thực tế căn bản không biết là tu vi gì.
Hôm nay kết thúc, Giang Hạo vốn định trở về.
Nửa đường lại gặp phải Liễu Tinh Thần.
Đã lâu rồi không gặp.
Bây giờ Liễu Tinh Thần nhìn cực kì bình thường, chỉ là trên người có một cỗ hắc khí, trong đó lại có ba đạo thân ảnh như ẩn như hiện, không cách nào thấy rõ toàn cảnh.
Xem ra, ba vị kia chưa hề đi ra.
Có thể là do Liễu Tinh Thần cảm thấy không có ý nghĩa gì nên không cho bọn hắn ra.
Hắn muốn tìm chút chuyện thú vị.
"Sư đệ đã lâu không gặp, nghe nói ngươi lại bị lên án rồi?" Liễu Tinh Thần cười nói.
"Có nghe nói, nhưng cũng không có người tới tìm ta." Giang Hạo đáp.
Hắn vốn cho rằng người Chấp Pháp Đường sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, không nghĩ tới căn bản là không có để ý tới hắn.
"Chấp Pháp Đường cũng bề bộn nhiều việc, nghe nói người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp đang bắt người khắp nơi. Chấp Pháp Đường cũng phải hiệp trợ, nên mới không có thời gian quản chuyện của sư đệ. Dù sao qua một thời gian ngắn lại có chuyện tương tự, bọn hắn đều không muốn nhúng tay. Bởi vì bất kể điều tra như thế nào đều không có chứng cứ. Sư đệ đã trở thành người mà ‘Chó không thèm để ý tới.’ tại Chấp Pháp Đường rồi." Liễu Tinh Thần có chút cảm khái.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận