Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 877: Ban Ngày Đốt Đèn

Chương 877: Ban Ngày Đốt Đèn
Chương 877: Ban Ngày Đốt Đèn
Giang Hạo trở lại trong sân rồi đi vào trong phòng.
Nghịch Đại Thiên Tinh Thần chi pháp khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Trước đó học được một chút khiến hắn có lo lắng, học được thứ này chính là một loại phiền phức.
Nếu như vận dụng không thoả đáng, lúc hắn phát hiện ra vết tích Đại Thiên Tinh Thần thì cũng có thể bị đối phương phát hiện.
Trước đó, lúc quan sát Mịch Linh Nguyệt và Văn Trúc, bọn hắn cũng có cảm giác bị theo dõi. Nếu như không phải vì cần tìm kiếm Phong Hoa đạo nhân, hắn vẫn không nên tu luyện loại công pháp này thì hơn.
Một khi bị biết được nhất định sẽ bị đuổi giết. Dù có giao công pháp ra cũng không có cách nào cả.
Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp chỉ có thể phát hiện ra đối phương có phải là người của Đại Thiên Thần Tông hay không, không có chút tăng thêm nào về chiến lực cả.
Người đứng ở nơi đó dám đối địch với hắn sao?
Nhìn trộm bí mật của người khác, có đôi chính là tự chịu diệt vong.
Mà Đại Thiên Thần Tông sẽ không giết hết tất cả người biết, bọn hắn sẽ chỉ tìm kiếm đầu nguồn.
Những người khác có thể làm loại chuyện này, nhưng Giang Hạo tuyệt sẽ không đi làm. Hắn chỉ muốn được yên ổn. Thời gian trôi qua càng lâu, đối với hắn càng có lợi. Xung đột lớn sẽ ảnh hưởng đến việc mình biến cường.
Hắn lại cảm nhận Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp một chút.
Giang Hạo càng cảm nhận rõ, mình chắc là đã biết rõ, chỉ là không biết pháp môn.
Dung hợp Vô Danh Bí Tịch và Tỏa Thiên, có lẽ có thể xuất hiện các loại phương pháp quan sát.
Sau đó, hắn dùng Vô Danh Bí Tịch để tiến hành điều chỉnh, để tiêu hao trở nên yếu đi, để ảnh hưởng dần dần biến mất. Chỉ cần không bị phát hiện thì có thể thử đi tông môn xem một chút rốt cuộc là có bao nhiêu người của Đại Thiên Thần Tông.
Chỉ là không xác định được có thể phân biệt được chân thân hay không. Chuyện này cần tìm người xác nhận, Mịch Linh Nguyệt và Văn Trúc chính là lựa chọn tốt nhất.
Những ngày này cần tiếp tục điều chỉnh một chút, có tiến triển lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
---
Ngày kế tiếp.
Hắn nhận được tin tức, là Ngân Sa tiên tử truyền đến, nói có thể thử tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp, chỉ là không thể truyền ra ngoài.
Đây là mệnh lệnh của Bạch Chỉ Trưởng lão. Đối phương cũng không cần hắn trả lời, chỉ là thông báo.
Giang Hạo cũng không có ý kiến gì, xem ra tông môn cũng biết chuyện này khó giải quyết, không muốn kéo thù hận đến chết không thôi với Đại Thiên Thần Tông.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đầu tháng một.
Thời gian đã qua gần ba tháng, Giang Hạo đã trả xong linh thạch cho Nhiệm Vụ Đường, cũng bán không ít phù lục, kiếm lời mấy ngàn linh thạch.
Thu nhập lớn hơn chi tiêu, cũng coi như có hi vọng.
Trong lúc đó, hắn đều luôn cảm ngộ Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp. Thỉnh thoảng hắn sẽ đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp thử một chút.
Điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là không còn thấy Văn Trúc, nghe nói đã bị mang đi khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp rồi.
Không rõ sống chết.
Chắc là đã bị giết.
Bản thân Văn Trúc vốn đang còn có giá trị, nhưng lại đột nhiên bị giết, đại khái là bởi vì Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp của Hải La Thiên Vương.
Thời gian ba tháng, Mịch Linh Nguyệt càng ngày càng không thể cảm nhận được hắn đang vận chuyển Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp.
Lại lĩnh hội thêm mấy ngày nữa chắc là được rồi.
Nhưng mà mấy sư huynh sư tỷ ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp hình như cũng đang học, nhưng mà có chút không giống với hắn.
Hắn không có hỏi nhiều, cũng không để cho bọn hắn biết tiến độ của mình. Dù sao không phải ai cũng có Tỏa Thiên và Vô Danh Bí Tịch. Hồng Mông Tâm Kinh cũng có công lao không nhỏ.
Trong sân, Giang Hạo tỉnh lại từ trong tham ngộ, lúc này tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua. Ánh sáng bao quanh người hắn, có một loại cảm giác ấm áp.
Hắn nhìn mặt trời hồi lâu, cho đến khi ánh nắng trở nên chướng mắt mới thu hồi ánh mắt.
Gần đây nghe Tiểu Li nói muốn trở về tảo mộ cho A Công A Bà, khiến trong lòng hắn có một chút cảm khái.
Lần này vẫn là Trình Sầu đi cùng nàng, con thỏ cũng đi cùng.
Bởi vì Đọa Tiên tộc, bọn hắn ra ngoài sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu Li sẽ không có chuyện gì, vấn đề ở chỗ Trình Sầu.
Người Đọa Tiên tộc tới không có kẻ yếu, Trúc Cơ trung kỳ chỉ cần bị một dư ba tác động thôi đã có thể phải bỏ mình rồi.
Có con thỏ ở đó sẽ an toàn hơn rất nhiều.
"Chủ nhân, xuất phát thôi." Giọng của con thỏ truyền đến.
Giang Hạo cúi đầu nhìn xuống, con thỏ đang ngủ nướng thế mà đã tỉnh lại.
Sau khi rời khỏi đây, Tiểu Li đã đến.
"Sư huynh, ta sẽ mang quà về cho ngươi." Tiểu Li chân thành nói.
Giang Hạo mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì.
Chờ Trình Sầu tới, ba người bọn họ liền đứng dậy rời đi.
"Nếu như là từ đây đi lưu lạc thiên nhai cũng không tệ."
Giang Hại tự nói một câu rồi đi bận rộn chuyện của mình.
Những ngày sau đó, hắn vẫn luôn ở Linh Dược Viên.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, thỉnh thoảng có một ít việc nhỏ xảy ra nhưng đều có thể giải quyết thuận lợi.
Hắn còn dành thời gian đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đặc biệt vận chuyển Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp trong lúc Mịch Linh Nguyệt không để ý.
Sau khi xác định đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, Giang Hạo lại điều chỉnh một tháng, lúc này mới đi tìm Hải Minh đạo nhân.
Lần này hắn là Tiếu Tam Sinh.
Lúc tìm được đối phương, hắn dùng Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp.
Quả nhiên nhìn ra đối phương là một thành viên của Đại Thiên Thần Tông, hơn nữa còn không bị phát hiện.
"Ngươi đoán xem ta tới tìm ngươi để làm gì?" Giang Hạo cười hỏi.
"Đạo hữu thật sự không sợ bị phát hiện sao?" Hải Minh đạo nhân hỏi.
Giang Hạo suy một lúc rồi nói:
"Nhớ truyền tin tức cho bản thể của ngươi, nói là ta đã khóa chặt được nàng, không được bao lâu nữa sẽ đi tìm nàng, bảo nàng cẩn thận núp kỹ. Ha ha ha!"
Giang Hạo cười to ba tiếng, sau đó biến mất tại chỗ. Hắn biến mất với phương thức mà Hải Minh đạo nhân không thể nào hiểu được.
Sau khi trở về, Giang Hạo suy nghĩ lại, tìm ra chỗ thiếu sót.
"Còn không thể nhìn ra đối phương có phải là thành viên của Thượng Tam Thiên hay không, xem ra còn cần lĩnh hội."

Trên con đường nào đó tại Nam Bộ.
Một nam tử bịt mắt, mang theo đèn lồng đi lại ở trên đường.
Sự quái dị của hắn thu hút vô số ánh mắt.
Hắn đi từ một con đường phồn hoa đến một con đường cằn cỗi.
Lúc trước còn có không ít người tò mò quan sát, nhưng sau khi đi đến vùng đất cằn cỗi, người xung quanh không còn nhìn hắn nữa. Bọn họ đều cúi đầu đi trên con đường của mình.
"Có người nhàn hạ thì sẽ quan sát xung quanh, có người muốn sống thôi đã phải hao hết tinh lực." Nam tử nhẹ giọng tự nói.
Lúc hắn đi qua những người này, có một thân ảnh đi đến trước mặt hắn, nói:
"Tiền bối, chúng ta đã nghe ngóng được vị trí của Thiên m Tông, có thể đi qua."
"Nhưng ta nghe nói sau khi đi vào phải tuân thủ quy củ." Nam tử che mắt nói.
"Đúng, chúng ta có thể dẫn người ra, hoặc là dùng biện pháp đặc thù để đi vào." Người tới nói.
"Biện pháp đặc thù để đi vào?" Nam tử che mắt hỏi.
"Đúng, Thiên m Tông có một rừng cây, không gian nơi đó thỉnh thoảng sẽ vặn vẹo, chỉ cần tìm được thời cơ sẽ có cơ hội tiến vào bên trong. Tình huống như vậy cực ít, ngay cả Thiên m Tông đều chưa chắc đã biết được. Chúng ta chú ý chi tiết, cho nên có thể hiểu rõ." Người tới nói.
"Thật sao? Sau khi đi vào thì sao?" Nam tử che mắt hỏi.
"Tìm kiếm Thánh nữ dự khuyết Diệu Thính Liên, hoặc là đạo lữ của nàng- Mục Khởi. Bọn hắn chắc là phải biết thần hồn Thánh Chủ ở đâu. Thần hồn lần này vô cùng quan trọng đối với chúng, phía trên cũng không muốn bỏ lỡ." Người tới nói.
"Là như cậy sao, nhưng mà ta cũng không có nắm chắc, cứ coi như thử một chút đi."Nam tử che mắt nói.
Nói xong, hắn mang theo đèn lồng, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, hắn chợt có chút tò mò: "Nghe nói Thiên Hương Đạo Hoa cũng ở bên kia? Ta có thể đi xem không?"
"Tiền bối nói đùa, tiền bối muốn đi đương nhiên là có thể. Vị trí cụ thể thì còn cần đi hỏi thăm, chúng ta không cách nào biết được tin tức này. Đến lúc đó chắc là sẽ gửi thư cho tiền bối."
"Như vậy cũng được." Nam tử che mặt gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận