Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 879: Nữ Ma Đầu: Ta Muốn Mượn Ánh Mắt Của Ngươi, Ngươi Cho Mượn Sao

Chương 879: Nữ Ma Đầu: Ta Muốn Mượn Ánh Mắt Của Ngươi, Ngươi Cho Mượn Sao
Chương 879: Nữ Ma Đầu: Ta Muốn Mượn Ánh Mắt Của Ngươi, Ngươi Cho Mượn Sao
Mình trong mắt đối phương?
Tim Giang Hạo bỗng đập nhanh hơn một chút, nhưng mà rất nhanh liền phát hiện là mình hiểu lầm.
Cũng không phải hắn là ai trong mắt đối phương, mà là Hồng Vũ Diệp cảm thấy mình tu luyện cái gì đó, ở trong mắt nàng mình lúc này có chút khác biệt với bình thường.
Sau khi do dự một chút, hắn hỏi:
"Là trên người vãn bối có thứ gì không giống sao?"
Gần đây hắn chỉ tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp của Hải La Thiên Vương. Cái này có vấn đề sao?
"Trước tiên nói một chút xem ngươi đã tu luyện cái gì đi." Hồng Vũ Diệp ra hiệu cho Giang Hạo ngồi xuống ở đối diện.
Người kia đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, chỉ ngửi hương trà thôi hắn liền biết là Thiên Thanh Hồng.
"Tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp." Giang Hạo cũng không giấu diếm, thuận thế viết ra rồi đưa cho Hồng Vũ Diệp.
Người kia cầm quyển sách lên, vừa đọc qua vừa nói:
"Ngươi bỏ ra bao nhiêu thời gian để tu luyện cái này?"
"Tốn không ít thời gian." Giang Hạo hàm hồ nói.
Hồng Vũ Diệp nhướng mày nhìn hắn một chút, cũng không mở miệng.
Một lát sau, Hồng Vũ Diệp để lại sách lên bàn rồi nói:
"Cái này quả thật có thể giúp người ta nhìn thấy dấu vết tinh thần của Đại Thiên Thần Tông. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, bản thân mình cũng sẽ để lại một chút dấu vết?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo nói:
"Hải La Thiên Vương không sợ hãi, là bởi vì bản thân hắn có đủ tu vi, tinh thần củng cố, còn có khí vận Thiên Vương gia trì. Mà tu vi của ngươi chỉ là Kim Đan, loại phương pháp tinh thần này sẽ lưu lại không ít vết tích của ngươi."
"Nhưng vãn bối cũng không có phát hiện gì." Giang Hạo khó hiểu nói.
"Ngươi cảm thấy tình cảnh của ngươi có nguy hiểm không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Tông môn vẫn rất an toàn, nhưng mà không thể không có lòng phòng bị được." Giang Hạo thành thật trả lời.
Hồng Vũ Diệp gật đầu:
"Cho nên, ngươi chưa từng buông bỏng cảnh giác tinh thần, cũng lâm vào điểm mù."
Thấy Giang Hạo nghi hoặc, Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói:
"Hiện tại quên đi tất cả, để tâm của ngươi hoàn toàn yên tĩnh. Đã nhiều năm như vậy, ngươi từng cảm thấy được an bình thật sự chưa?"
An bình?
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy giật mình, mình chắc là từng an bình. Chỉ là muốn nhìn xem lúc nào mới thật sự là an bình?
Trên đời này vốn tràn đầy nguy hiểm, hoàn cảnh an bình là không có bao nhiêu nguy hiểm, hay là hoàn toàn quên đi tất cả đề phòng? Nếu như là về trước thì hắn là từng có an bình, nếu như là vế sau…
Hắn có chút làm không được việc quên đi tất cả đề phòng.
"Không có an bình chân chính, ngươi sẽ không nhìn rõ được chính mình." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói:
"Ngươi đang e ngại ta?"
"Không có."
Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu: "Vãn bối là kính trọng tiền bối."
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười: "Ngươi tu vi gì?"
"Kim Đan hậu kỳ." Giang Hạo trả lời.
"Như vậy ngươi cảm thấy tu vi của ta là gì?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo suy tư chốc lát nói: "Chắc là phía trên tiên nhân."
"Một vị tiên nhân muốn giết Kim Đan có dễ dàng không?"
"Chỉ là chuyện trong nháy mắt."
"Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi có buông hay không buông bỏ đề phòng có tác dụng gì không?"
"Vô dụng." Giang Hạo rũ mắt.
Đúng là như vậy thật, nếu Hồng Vũ Diệp muốn giết hắn, căn bản không cần chờ mình buông bỏ đề phòng. Nhưng phòng bị đối phương là chuyện đương nhiên.
Chẳng lẽ biết mình không phải là đối thủ thì sẽ không thử nghiệm sao? Lỡ như có nhân tố quyết thắng khác thì sao?
Mặc kệ là tuyệt cảnh gì, hắn đều không muốn nhận mệnh như vậy. Hắn muốn sống.
Cho nên để hắn buông bỏ đề phòng với Hồng Vũ Diệp, thật ra rất khó làm được. Tương tự, cho dù Hồng Vũ Diệp cỏ xuất hiện hay không, hắn cũng sẽ không hoàn toàn yên tâm. Ở sâu trong nội tâm nhất định có một ít đề phòng.
Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lát, lại cười nói: "Như vậy, ngươi có muốn nhìn một chút xem ngươi trong mắt ta là thế nào không?"
Do dự hồi lâu, Giang Hạo gật đầu.
Lúc này Hồng Vũ Diệp duỗi tay về phía hắn.
Giang Hạo đặt tay vào lòng bàn tay của đối phương.
"Nhắm mắt lại, vận chuyển Đồng Tâm Chưởng và cộng hưởng với chưởng ấn nơi ngực." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
Giang Hạo gật đầu, sau đó vận chuyển Đồng Tâm Chưởng.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác chưởng ấn nơi ngực có chút nóng lên, trong mắt nhiều hơn một chút hình ảnh. Chỉ qua một lúc, hắn thấy được chính mình.
Hắn lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, nhìn như bình thản, lại có thể nhìn ra một tia tinh thần dao động, không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tinh thần của hắn lúc này rõ ràng khác thường, giống như bởi vì không rõ nguyên nhân nên khiến cho tinh thần khuếch trương ra bên ngoài. Mặc dù đang nội liễm, nhưng cũng không có thông thuận như vậy.
Bên trong xó xỉnh có một phần dư thừa rườm rà, không cách nào dung nhập, còn có chút rõ ràng. Hệt như một cái kén.
Đây chắc là kết quả của việc sử dụng tinh thần không thoả đáng.
Lúc này, nhiệt độ trên ngực hắn biến mất, ánh mắt cũng biến mất theo.
Khi hắn tỉnh lại mới phát hiện mình thông qua ánh mắt của Hồng Vũ Diệp để quan sát chính mình.
Nhưng mà nhớ lại thì lại cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt dường như cũng không hoàn toàn, chỉ có thấy được một phần của tinh thần.
Hồng Vũ Diệp tay thu về, nói:
"Thấy được chưa?"
"Đa tạ tiền bối." Giang Hạo gật đầu, chân thành nói.
Trước đó, hắn căn bản không biết thân thể mình có vết rách tinh thần. Hiện nay mới phát hiện, thì ra tu luyện Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp cũng không hề dễ dàng như tưởng tượng.
Sẽ tồn tại hậu quả.
Nếu như gặp phải cường giả Đại Thiên Thần Tông lợi hại thì mình sẽ bị phát hiện.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không xác định được nên thư giãn như thế nào.
Hắn đành phải dành thời gian thử đi cảm thụ phần dư thừa rườm rà của tinh thần.
"Cám ơn ta?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười:
"Ngươi sao lại muốn cám ơn ta?"
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ. Hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nhận lời cảm ơn của mình.
"Tiền bối muốn vãn bối làm gì sao?" Giang Hạo cẩn thận hỏi thăm.
"Tới đây." Hồng Vũ Diệp ngoắc tay.
Người kia nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy đi tới.
Lúc này, tay Hồng Vũ Diệp để ở trước tim của hắn, sau đó phát động Đồng Tâm Chưởng.
Cảm giác nhói nhói lần nữa truyền vào trong thân thể của Giang Hạo, cùng lúc đó hắn cảm nhận được một lực lượng mênh mông.
Oanh một tiếng, đánh bay hắn ra ngoài.
Ầm!
Giang Hạo đụng vào vách tường, có chút đau nhức.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp mới cười nói: "Cái này coi như là tạ lễ của ngươi."
Giang Hạo đứng dậy, gật đầu nói phải.
Trong lúc nhất thời, hắn không phân rõ được, rốt cuộc là bị đánh là tạ lễ, hay là Đồng Tâm Chưởng là tạ lễ. Nhưng mà, hắn lần đầu tiên biết được việc Đồng Tâm Chưởng có thể mượn ánh mắt của người khác.
"Ánh mắt của ngươi có thể nhìn thấy bao nhiêu thứ?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
"Cũng không thể nhìn thấy quá nhiều." Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói.
"Tỏa Thiên không xem được quá nhiều thứ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Cũng không tính là nhiều, nhưng mà quả thật có thể nhìn thấy một số thứ lúc bình thường không thấy được." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
"Nếu có một ngày ta muốn mượn Tỏa Thiên của ngươi để nhìn mấy thứ, ngươi sẽ cho mượn sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Cho mượn ánh mắt?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo hơi kinh ngạc, nếu như vừa rồi mình không có đoán sai, muốn mượn ánh mắt thông qua Đồng Tâm Chưởng, thứ nhất là cần phát động Đồng Tâm Chưởng, thứ hai là nhất định phải để lại chưởng ấn trên người đối phương.
Đây chẳng phải là?
Giang Hạo vô thức nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cực lực áp chế.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Không có." Giang Hạo vội vàng nói:
"Vãn bối đang suy nghĩ nên làm sao để phối hợp với tiền bối, nếu tiền bối đã muốn mượn thì vãn bối tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ."
"Toàn lực tương trợ?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, không tiếp tục lên tiếng nữa, không ai biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận