Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 880: Đến Chấp Pháp Đường Báo Danh

Chương 880: Đến Chấp Pháp Đường Báo Danh
Chương 880: Đến Chấp Pháp Đường Báo Danh
Tây Bộ.
Thôn Đại Sơn.
Một nữ tử đoan trang ưu nhã đứng ở trước thôn, trên người có tiên khí vờn quanh, không dính khói lửa trần gian. Nàng nhìn thôn xóm đã bỏ hoang từ lâu, không nói một lời, trong mắt mang theo sự bình tĩnh, lại hình như đang nhớ lại cái gì đó.
Hồi lâu sau, nàng cất bước đi vào trong thôn, khí chất xuất trần dần dần biến mất sau khi tiến vào trong thôn. Giống như từ một tiên nhân cao cao tại thượng biến thành một người bình thường.
Trên đường có người tránh né nàng, ăn lương khô giành được trong tay. Nữ tử nhìn thấy vậy thì há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói gì.
Có một số người vốn có thể lựa chọn cuộc sống tốt hơn, nhưng lại muốn nằm. Dạng người này vốn là hiện trạng, không cần để ý, cũng không cần trợ giúp. Bởi vì bọn hắn sẽ cảm thấy như vậy thôi đã rất vui vẻ rồi.
Nhưng có một số người lại cần một cơ hội.
Nữ tử nhìn người thứ hai, vung tay lên, đem người ra ngoài, cho đối phương một cơ hội. Có thể bắt lấy hay không thì phải xem chính người đó.
Cuối cùng, nữ tử đi tới trước một căn phòng đã đổ sụp, an tĩnh đứng thẳng, thật lâu không nói lời gì. Mặt trời chiều ngả về tây, nàng cất bước tiến về dốc núi phía sau.
Lúc đến, nàng thấy một tòa mộ.
Lúc này, bên cạnh ngôi mộ mọc một ít cỏ dại, mà mộ bia lại ngăn nắp như mới. Bước tiến của nàng đột nhiên trở nên chậm chạp, giống như mỗi một bước đi đều cần tiêu hao sức lực lớn lao.
Chẳng biết lúc nào, nữ tử đã đi tới trước mộ phần. Nàng vốn bình tĩnh, nhưng nhìn qua trên bia mộ có chút chữ viết mơ hồ, cuối cùng lại khó giữ vững được sự bình tĩnh. Nàng há to miệng, lại không thốt nên lời. Nước mắt to như hạt đậu trượt xuống từ khóe mắt, nước mắt không dừng được.
"Cha, mẹ, con gái… thành tiên." Nhan Nguyệt Chi quỳ gối trước mộ bia, nhẹ giọng thút thít.
Ký ức phủ bụi đã lâu lại được lật ra vào lúc thành tiên, khiến nàng hoài niệm khoảng thời gian lúc trước.
Hồi lâu sau, Nhan Nguyệt Chi mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này, nàng mới cẩn thận tra xét mộ bia, thế mà nhìn thấy một tia bất phàm ở phía trên bia mộ, tính cả phần mộ đều mang theo một chút linh khí. Cỏ dại phía trên cũng không phải là cỏ dại bình thường.
"Ai từng đến tảo mộ?"
Nàng suy tư một lát, nhớ tới một người.
Chỉ là, tảo mộ đơn giản thật sự sẽ mang đến biến hóa bực này sao? Nàng nghĩ mãi mà vẫn không có cách giải.
Sau khi quỳ trước mộ bia ba ngày, Nhan Nguyệt Chi mới đứng dậy rời đi.
Nàng nói rất nhiều, nói về sự cố gắng của mình trong những năm này, nói sau khi cha mẹ rời đi mình đã trưởng thành. Nói nàng không muốn lớn lên, nàng hi vọng cha mẹ mãi ở cùng nàng. Còn nó nếu như mình lớn nhanh hơn một chút thì có lẽ cha mẹ vẫn còn ở đó.
Có đôi lúc hốc mắt nàng sẽ đỏ lên, nhưng cuối cùng nàng nói, mình sẽ sống sót thật tốt, sẽ không quên đi sự kỳ vọng của cha mẹ.
Sau khi rời khỏi dốc núi, nàng khôi phục như bình thường, thần quang nội liễm, không hề bận tâm, lại có một loại cảm giác nặng nề, giống như gặp phải đại sơn mênh mông.
Một lúc sau, Nhan Nguyệt Chi xuất hiện tại Kiến Tâm Nhai.
Nàng vẫn luôn biết phía dưới có cái gì, nàng đã quên đi rất nhiều chuyện, ngay cả nàng đều không biết là mình có thiên phú ẩn tàng hay là từng có người giúp nàng.
Nhớ lại trước đây, nàng đã từng đến nơi này. Nhưng cũng chỉ có vậy
"Không biết phía dưới là cái gì."
Nhan Nguyệt Chi không có ý định đi xuống, chỉ là đứng ở chỗ này nhìn xem. Đột nhiên, có tiếng gầm giận dữ truyền tới.
Tiếng long ngâm chấn động tám phương.
Phía dưới có ba đạo thân ảnh nhanh chóng bay ra, sau lưng ba người có hư ảnh Chân Long truy đuổi.
Hô!
Ba đạo thân ảnh phóng tới trời cao, long ảnh theo sát phía sau.
Nhan Nguyệt Chi có chút ngoài ý muốn, tiện tay vung lên, lực lượng cường đại trấn áp về phía long ngâm.
Oanh một tiếng, ngăn cản hư ảnh Chân Long.
Lúc này, hư ảnh chân long quay đầu nhìn lại, dường như muốn nhớ kỹ người xuất thủ, cuối cùng tiêu tán trên trời cao.
Nhan Nguyệt Chi: "…"
Hình như đã vô duyên vô cớ chọc vào Long tộc rồi.
Nhìn xem ba người đi xa, nàng nhìn thấy bạch quang, là Nguyệt Luân.
Mà Nguyệt Luân bị Thiên Đạo Trúc Cơ thu hoạch được.
Nói cách khác trong ba người có một người là Thiên Đạo Trúc Cơ.
Tiện tay mà thôi.
Sau đó, nàng quay người rời đi.

Thiên m Tông.
Đoạn Tình Nhai.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo trở về từ Linh Dược Viên.
Hôm nay Hồng Vũ Diệp nói đến chuyện ánh mắt khiến hắn có chút để ý. Ngay từ đầu, hắn thậm chí còn tưởng tượng ra. May mà sau khi đối phương đi, tâm tư liền lắng xuống.
Chắc là do Thiên Tuyệt Cổ Độc, không có Hồng Vũ Diệp ở bên người thì sẽ không có dục vọng thế tục.
Nhưng mà trước khi Hồng Vũ Diệp đi, đã phân tích Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp cho hắn. Cuối cùng rút ra một thuật pháp nhỏ từ bên trong. Cái này có thể xem xét đối phương có phải là thành viên Đại Thiên Thần Tông hay không trong khoảng cách gần. Khả năng bị phát hiện rất cao, nhưng cũng rất thực dụng.
Nếu như đã muốn thử thì phải chuẩn bị thật cẩn thận, một khi xác định liền động thủ. Nếu như không phải thì đối phương cũng sẽ không có phát hiện ra, cũng không ảnh hưởng gì cả.
Giang Hạo đã học được thuật pháp nhỏ này rồi, trước khi thực lực không đủ, hắn cũng không muốn sử dụng Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp chút nào.
Nhưng mà điều đáng mừng chính là, phần dư thừa rườm rà tinh thần của mình dường như đã biến mất.
Mặc dù không cách nào hoàn toàn thả lỏng tâm để xem xét, nhưng mà thân thể thư giãn khiến hắn cảm thấy nó đã biến mất. Đại khái là do một chưởng kia của Hồng Vũ Diệp đã đánh tan nó.
Những ngày qua, Giang Hạo ngoại trừ quản lý Linh Dược Viên thì chính là chờ tin tức của Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Trước đó nói hỗ trợ nhưng mãi mà chưa thấy thông báo.
Nhưng mà, còn không đợi được nhiệm vụ của Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đã chờ được nhiệm vụ của tông môn.
Điều này khiến hắn có chút bận tâm, linh dược thượng phẩm còn phải đợi bốn tháng, một khi xuất phát sớm thì nỗ lực và linh thạch trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Không chỉ là linh thạch, bọt khí cũng sẽ bị ngâm nước nóng theo, tổn thất nặng nề.
"Giang sư huynh, ta có nhìn thấy nhiệm vụ của ngươi."
Sáng sớm, Giang Hạo đi Linh Dược Viên, Trình Sầu lền thông báo cho hắn biết.
"Là nhiệm vụ tuần tra." Trình Sầu nói.
"Nhiệm vụ tuần tra?" Giang Hạo rất là tò mò. Hắn lần đầu tiên nghe nói tới nhiệm vụ tuần tra.
Nhưng mà thỉnh thoảng hắn cũng thấy tông môn có người tuần tra.
"Có nói địa điểm nào không?" Giang Hạo hỏi.
"Nhiệm vụ tuần tra cần đi Chấp Pháp Đường báo danh, sau đó phân chia." Trình Sầu suy tư chốc lát rồi nói:
"Ta từng làm nhiệm vụ này, hơn nữa cũng không có phân chia gì cả, trong một đội ngũ đại khái sẽ có Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan."
"Nguyên Thần thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Chuyện này…" Trình Sầu có chút lúng túng, nói:
"Tu vi của ta không đủ, gặp cũng không biết."
Giang Hạo gật đầu, đúng là như thế thật.
Nhưng mà lần này lại là đi Chấp Pháp Đường báo danh, thật là có chút hiếm lạ. Mỗi lần đi đều là bị chộp tới, hiện tại lại đi báo danh làm việc.
Nhân sinh đúng là biến đổi thất thường.
Sau đó, hắn lại hỏi thăm một số việc, Trình Sầu đều đáp rõ ràng.
Tuần tra không nhất định là có thể trở về mỗi ngày, nhưng mà tuần tra không có thời gian báo danh cố định. Chỉ cần báo danh và hoàn thành nhiệm vụ trong vòng sáu tháng là được. Thời gian tuần tra dài tới nửa năm.
Nghe thế, Giang Hạo liền nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn có thể thu hoạch được bọt khí từ linh dược thượng phầm, còn không phí ba vạn linh thạch.
Nếu không thì hao tổn quá lớn…
Biên giới Nam Bộ.
Thi Hải lão nhân hành tẩu giữa núi rừng, hắn nhìn về phương xa, muốn xem được càng nhiều thứ hơn.
“Đi Thiên Môn Tông trước, đây chắc là chỗ lợi hại nhất của Nam Bộ. Hỏi một chút xem có chỗ nào là đặc thù."
Lấy tu vi của hắn, đương nhiên không thể để cho Thiên Môn Tông ngoan ngoan thông báo. Nhưng hắn có thể mở cửa lớn Thi Hải, đồng thời để một chút thi thể đi ra, đương nhiên cũng không cần sợ hãi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận