Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 883: Tấn Thăng Tại Chỗ

Chương 883: Tấn Thăng Tại Chỗ
Chương 883: Tấn Thăng Tại Chỗ
Ra khỏi phòng, Giang Hạo bình tĩnh nói:
"Gần đây tông môn không an toàn, cứ ở ngoại môn một đoạn thời gian trước đi."
Mấy người Lâm Tri hình như đều muốn đến chỗ luyện đan của Chúc Hỏa Đan Đình, ngược lại với hắn.
"Sư huynh, chúng ta đã nghe ngóng tốt, hiện tại Chúc Hỏa Đan Đình có một ít chuyện. Nếu như đi qua có thể gặp được một chút tình huống, sẽ có lợi đối với chúng ta." Lâm Mạch nói nghiêm túc.
Triệu Khuynh Tuyết cũng nói:
"Ta tại Bạch Nguyệt Hồ cũng nghe một số sư huynh sư tỷ nói, gần đây Chúc Hỏa Đan Đình có rất nhiều người luyện đan, đi qua nhất định sẽ có trợ giúp đối với tu vi của chúng ta."
Giang Hạo nhìn hai người kia, trong lòng thở dài.
Bọn hắn tu vi gì, các ngươi tu vi gì? Bọn hắn cảm thấy có chỗ tốt là bởi vì thực lực của bọn hắn cao cường, các ngươi thì sao? Không chỉ như thế, bên kia đột nhiên có một đám người luyện đan, đã nói lên chuyện không bình thường. Lúc này lại đi qua, không phải là tìm phiền phức cho mình sao?
Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Tu vi của các ngươi còn yếu, thử ngoại môn trước một chút đi."
"Nhưng mà bây giờ không chọn, sau này muốn chọn thì sẽ cần công tích. Chúng ta thật vất vả mới lấy được cơ hội lựa chọn từ chỗ sư huynh sư tỷ" Lâm Mạch kích động nói.
Trong lòng Giang Hạo còn nghi vấn, cường giả Luyện Thần vừa rồi bảo hắn chọn, là bởi vì Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết? Cũng là không phải là không có khả năng, nhưng vẫn không thể chọn.
Chỗ có cạnh tranh chắc chắn sẽ dễ dàng có mạch nước ngầm.
Mà ngoại môn thì khác, chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt là được, không ngại.
Nguồn gốc nguy hiểm duy nhất đến từ nội ứng, mà nếu như bọn họ còn muốn làm nội ứng thì sẽ không xuất thủ. Nếu đã muốn ra tay thì sẽ không cẩn thiết phải ở lại ngoại môn làm gì.
Nhìn từ mọi phương diện, không có bất kỳ nơi nào an toàn hơn ngoại môn cả, vừa không đắc tội đồng môn, cũng sẽ không bị nội ứng để mắt tới.
"Sư huynh, hiện tại hối hận thì để ta đi vào nói, còn kịp." Lâm Mạch nói.
Giang Hạo rũ mắt. Hắn phát hiện mình vẫn sẽ bị ngoại vật ảnh hưởng. Nếu như là lúc bình thường, hắn đã xuất thủ. Nhưng hôm nay bởi vì Lâm Tri nên hắn cũng không muốn trực tiếp trấn áp hai người kia.
"Lâm sư đệ." Giọng nói băng lãnh vang lên, Trịnh Thập Cửu lạnh lùng nói:
"Ngươi không cảm thấy ngươi quá phận sao? Ngươi cảm thấy ngươi muốn làm sao thì làm vậy à?"
"Ta …" Lâm Mạch còn muốn mở miệng đã bị Lâm Tri kéo lại.
"Kéo ta làm gì?" Lâm Mạch quay đầu nhìn hằm hằm Lâm Tri, giọng nói có chút lớn.
"Vẫn nên nghe sư huynh thì hơn." Lâm Tri nhỏ giọng nói.
Lâm Mạch có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là vung tay không nói gì.
Giang Hạo nhìn bọn hắn, quay người rời đi:
"Đi thôi."
Có chút phiền phức, nhưng mà tạm thời không có nguy hại gì đến hắn, mọi chuyện đều không cần quá để ý. Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, muốn làm gì đều có thể. Hắn không bắt buộc đối phương nhất định phải đi theo mình.
Sau khi nói chuyện, Giang Hạo liền mang theo người ngự kiếm giữa không trung, bắt đầu tuần tra.
Phía dưới là một đám đệ tử ngoại môn, có người đang phạt cây rèn thể, có người đang nấu nước huấn luyện, chỉ có một số nhỏ là đang đả tọa tu luyện.
Lúc này, người phía dưới ngẩng đầu nhìn về phía bọn hắn, trong mắt mỗi người đều mang theo một loại hướng tới, hướng tới ngự kiếm phi hành, thành tựu tiên nhân.
Giang Hạo có chút cảm khái. Hai mươi mấy năm trước, hắn cũng là một người ở dưới đó. Không chỉ như thế, hắn cũng thấy có người ngự kiếm bay qua không trung, khi đó còn tưởng rằng là tiên nhân trở về hoặc là rời đi.
Thì ra chỉ là đang tuần tra.
Nhiều khi, đối tượng mà mình sùng bái từ nhỏ thật ra cũng rất phổ thông.
Bây giờ mình đã trở thành người mình sùng bái khi còn bé, nhưng cũng không thể khiến hắn có cảm giác an tâm.
Khi đó cảm thấy Trúc Cơ sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng Trúc Cơ rồi mới phát hiện nguy hiểm chỉ vừa mới bắt đầu.
Giang Hạo thần quang nội liễm, trong lòng có một chút cảm ngộ, khí tức lập tức trở nên yên lặng.
Những người khác không có phát hiện gì, Trịnh Thập Cửu có một chú cảm giác nhưng cũng rất mơ hồ. Nhưng mà, nội tâm của hắn cũng bình tĩnh lại, chắc là bị Giang Hạo ảnh hưởng.
"Phía dưới có người đang động thủ." Triệu Khuynh Tuyết lập tức nói.
Mấy người Giang Hạo cúi đầu, nhìn thấy ba đệ tử ngoại môn đang liên thủ đối phó với một thiếu niên. Ngay từ đầu thiếu niên còn có thể đánh lại mấy chiêu, nhưng mà càng về sau càng không đủ sức.
Giang Hạo cũng không để ý tới, mà là ngự kiếm rời đi. Chỉ là lúc ánh mắt quét xuống, uy áp cũng hạ xuống theo.
Trong nháy mắt, bốn người vô cùng hoảng sợ, không dám có bất kỳ động tác gì.
"Không cần phải để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này." Giang Hạo nói.
Việc tuần tra quản không nhiều chuyện, chỉ cần mang đến ảnh hưởng cho tông môn thì đều không cần để ý tới. Trộm đạo, tụ chúng ẩu đả, muốn quản thì quản, không muốn quản thì không nhìn là được.
Đương nhiên, nếu như người phía dưới nhìn thấy, cũng sẽ dừng tay chờ đợi người đi rồi mới tiếp tục. Bởi vì không ai dám cược cường giả bay ở không trung liệu có đang chú ý tới bọn hắn hay không. Một khi chú ý thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tuần tra một ngày một đêm. Sau đó là quay về nghỉ, chờ đợi luân phiên.
Ngoại môn rất lớn, bọn hắn chỉ đi một phần của khu vực.
Lúc nghỉ ngơi, Giang Hạo trực ban.
Lâm Tri đi tới.
"Sư huynh." Lâm Tri cúi đầu, giống như là đã làm sai chuyện.
"Là bởi vì tu vi của ta vẫn luôn không có tiến triển, Lâm Mạch và Khuynh Tuyết có ý tốt dẫn ta tới." Lâm Tri giải thích.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cũng không có ý trách tội, chỉ là hỏi một câu: "Bọn hắn đến tìm ngươi trước khi ngươi tấn thăng sao?"
Nghe vậy, Lâm Tri sững sờ, nói:
"Tìm, đi tìm."
"Ngươi đã đồng ý sao?" Vẻ mặt của Giang Hạo vẫn bình tĩnh.
Lâm Tri cúi đầu hồi lâu, lắc đầu nói: "Không, không có."
"Đây chính là biến hóa mà thực lực mang tới, sẽ thay đổi con người ta một cách vô tri vô giác. Dù cho ngươi cố gắng muốn bảo trì nguyên dạng, nhưng vẫn có một số thứ sẽ thay đổi bởi vì quan niệm hiện hữu." Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói:
"Đây là chuyện tất nhiên, không tính là chuyện xấu, chỉ là phát hiện ra nó là chuyện rất quan trọng. Một khi lạc ở trong đó thì sẽ là vạn kiếp bất phục."
Lâm Tri lúc này mới tỉnh ngộ lại, lúc trước hắn cũng không nghĩ sâu như vậy.
"Vậy ta phải làm thế nào đây?" Hắn hỏi.
"Thuận theo tự nhiên đi, ngươi không cần cố ý đi làm cái gì cả, chỉ cần có thể rõ ràng mình đang làm cái gì là được." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Sau đó, hắn bảo đối phương ngồi xuống, bắt đầu giảng giải về Tinh Thần Luyện Khí Pháp.
Chờ sau khi giảng giải xong Luyện Khí Pháp, Trịnh Thập Cửu muốn đi qua tiếp ca canh gác.
Giang Hạo không có nghỉ ngơi, mà là tiếp tục nói với Lâm Tri nói: "Hiện tại ta bắt đầu giảng giải về từng cảnh giới của Luyện Khí và một số tình huống của Trúc Cơ, về sau có thể sẽ dùng đến."
Trịnh Thập Cửu do dự một chút rồi nhìn về phía Giang Hạo, thấy đối phương không có ý kiến gì mới yên tâm ngồi xuống. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Luyện Khí và Trúc Cơ đúng là không có gì phải kiêng kị cả.
Giang Hạo giảng giải Luyện Khí vô cùng kỹ càng, Lâm Tri nghe có chút nửa vời, nhưng Trịnh Thập Cửu lại càng nghe càng lên tinh thần, thậm chí có chút khó có thể tin nổi.
Dù là hắn hiện tại cũng không thể phát hiện ra rất nhiều thứ. Sau đó, lúc giảng giải đến Trúc Cơ, hắn càng cảm thấy chấn kinh.
Cảnh giới vẫn luôn bất động, thế mà giờ lại đang nhảy nhót.
Chờ giảng giải xong Trúc Cơ, hắn nhìn về phía Giang Hạo với vẻ mặt khao khát.
Nếu như tiếp tục giảng giải, hắn có một loại cảm giác, sẽ tìm được thời cơ tấn thăng.
Mặc dù Giang Hạo không có nhìn về phía Trịnh sư huynh, nhưng vẫn cảm nhận được khí tức. Hắn nói với Lâm Tri: "Ta lại tiếp tục giảng giải về Kim Đan.”
Một lát sau, khí tức Kim Đan khuếch tán.
Trịnh Thập Cửu tiến vào trạng thái tấn thăng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận