Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 884: Gặp Phải Cường Địch

Chương 884: Gặp Phải Cường Địch
Chương 884: Gặp Phải Cường Địch
Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết vốn đang đả tọa nghỉ ngơi. Bọn họ còn dự định thương lượng một chút chuyện phía sau. Phải biết bọn hắn đã lên kế hoạch đã lâu, sao có thể để Giang Hạo phá hư được.
Biện pháp duy nhất chính là chia ra hành động. Tìm cơ hội thích hợp, chào hỏi với người tuần tra Chúc Hỏa Đan Đình, sau đó liền có thể đi qua. Như thế cũng không tính là thua thiệt.
Chỉ là không đợi bọn hắn bắt đầu thương lượng, đột nhiên có khí tức Kim Đan truyền tới.
Hai người kinh hãi, lập tức tiến về.
Phát hiện Trịnh sư huynh thế mà đang tấn thăng Kim Đan trung kỳ. Chuyện này khiến bọn hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ lại thật sự tấn thăng? Hơn nữa còn ở cái chỗ này.
Lâm Tri cũng đang nhắm mắt suy tư, mà gần đó chính là Giang Hạo đang ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy hai người đến, hắn chỉ yên lặng ra hiệu để bọn họ thối lui. Trịnh sư huynh muốn tấn thăng, đương nhiên không thể quấy rầy.
Ngày kế tiếp, Giang Hạo đổi việc tuần tra với người khác, chờ đợi Trịnh sư huynh tấn thăng.
Đổi ba ngày, Trịnh sư huynh mới tấn thăng thành công, đây là trong trường hợp Giang Hạo canh giữ ở bên người đối phương.
Thời gian lúc bình thường sẽ dài hơn nhiều.
"Gây thêm phiền toái cho sư đệ rồi." Trịnh Thập Cửu tỉnh lại, vừa mang theo cảm kích lại có chút cảm giác có lỗi.
Hắn biết chuyện tấn thăng cần tốn không ít thời gian, mỗi lần tấn thăng đều cực kì hung hiểm, đương nhiên không thể một lần là xong. Bọn hắn tấn thăng ít thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng. Chỉ cần có thể bình yên tấn thăng, chậm một chút cũng có thể. Lần này nhanh là bởi vì có Giang Hạo hỗ trợ điều chỉnh.
"Nên làm." Giang Hạo đáp.
Sau đó, hắn dự định bắt đầu tuần tra.
Ba ngày này, Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết đều ra ngoài, dường như đang xử lý chuyện gì đó. Giang Hạo cũng không hề để ý tới. Trong lúc đó, hắn đã nói có thể tự do hoạt động, cho nên muốn làm gì đều là tự do của bọn họ.
Lúc tuần tra đừng gây thêm phiền phức cho hắn là được.
Lần này là tuần tra chỗ nghỉ ngơi của ngoại môn, Giang Hạo dẫn người đi ở phía trước. Hắn đặc biệt tránh khỏi vị trí nhiều người. Bọn hắn muốn âm thầm tuần tra, cũng không cần trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Làm như này sẽ có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
"Sư huynh, sau khi tuần tra xong, chúng ta có phải là được hoạt động tự do hay không?" Lâm Mạch đột nhiên hỏi.
"Chỉ có thời gian nửa canh giờ." Giang Hạ đáp.
"Lúc tuần tra có thể tách ra hành động không?"
Lâm Mạch nhìn về phía Giang Hạo, nói nghiêm túc: "Có đôi khi tách ra tuần tra sẽ càng nhanh cũng càng an toàn hơn. Ta và Lâm sư đệ còn có Triệu sư muội cũng muốn tự mình thử một chút."
Giang Hạo nhìn đối phương, ánh mắt bình tĩnh. Loại chuyện này là không hợp lý, nhưng mà đối phương quyết tâm muốn đi Chúc Hỏa Đan Đình, hắn cũng không ngăn cản. Tránh việc sau này bọn họ sẽ lấy đủ loại thủ đoạn để rời đi.
"Sinh tử tự chịu." Giang Hạo nói.
"Được."
Lâm Mạch cười gật đầu: “Chúng ta vẫn hiểu quy tắc."
"Có đôi khi nguy hiểm sẽ tới một cách lặng yên không tiếng động, các ngươi tuần tra phải cẩn thận một chút, phải biết cách nhượng bộ. Kẻ địch có đôi khi cũng không muốn gây phiền toái, mọi người nên có chừng có mực." Giang Hạo nhắc nhở.
Mấy người Lâm Mạch lập tức đồng ý.
Giang Hạo không biết bọn họ có nghe vào hay không, với hắn mà nói cũng không có gì cả.
---
Một bên khác, trong rừng cây.
Một nam tử che mắt, trong tay cầm đèn lồng xuất hiện, bên cạnh hắn là một vị nam tử trẻ tuổi.
"Tiền bối, chắc là nơi này." Nam nhân trẻ tuổi cung kính nói:
"Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nơi này chính là ngoại môn Thiên m Tông."
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao."
Nam tử che mắt có chút cảm khái: "Người nơi này có nguy hiểm không?"
"Khó mà nói được." Nam nhân trẻ tuổi suy tư một lúc rồi nói: "Đối với tiền bối mà nói chắc là không quá nguy hiểm."
"Nói đùa." Nam tử che mắt nói khẽ:
"Thần hồn Thánh Chủ gãy ở chỗ này, đã nói lên nơi này không hề đơn giản. Người nơi này chắc là rất nguy hiểm. Nếu không thì tại sao Thiên Hương Đạo Hoa lại được trồng ở đây? Làm người phải có lòng kính sợ. Đi thôi, phía trước có người đang đến, chắc là đã phát hiện ra chúng ta."
"Có người tới?" Lông mày của nam tử trẻ tuổi cau lại, nhìn qua đúng là có năm người xuất hiện tại biên giới rừng cây.
"Người nào?" Triệu Khuynh Tuyết ở biên giới rừng cây nhìn về phía bên trong, nổi giận nói.
Giang Hạo muốn ngăn cản cũng đã không kịp. Hai người kia là đột nhiên xuất hiện, khiến hắn trở tay không kịp. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn người tới.
Cộng với việc Triệu Khuynh Tuyết mở miệng, hiện tại làm bộ không thấy được sẽ không thích hợp.
Ban ngày đốt đèn, thấy thế nào đều không bình thường.
Lại nhìn linh khí kéo dài trên người đối phương, tinh thần dao động.
Tu vi này tuyệt đối không yếu hơn hắn. Hơn nữa, bọn họ còn không giống người của Thiên m Tông, nhất là nam tử trẻ tuổi bên cạnh, trong ánh mắt của hắn đã động sát tâm.
"Tiểu tiên tử có chuyện gì sao?" Nam tử che mắt đi ra từ trong rừng cây, khách sáo nói.
Trong nháy mắt hai người đi tới, Giang Hạo cảm thấy khí tức xung quanh đều bị đọng lại.
Hắn không để cho Triệu Khuynh Tuyết mở miệng, mà là chủ động nói: "Hai vị sư huynh sao lại đi tới ngoại môn?"
"Ra giải sầu một chút." Nam tử che mắt quay đầu nhìn về Giang Hạo:
"Sư đệ dẫn người sao?"
"Đúng, quấy rầy đến sư huynh rồi." Giang Hạo cung kính nói.
"Còn muốn hỏi thứ gì không?" Nam tử che mắt khách khí mở miệng:
"Nếu cần phối hợp thì chúng ta sẽ dốc toàn lực phối hợp."
"Không cần, hai vị sư huynh đi đâu vốn là tự do của hai người, là chúng ta quá mức lỗ mãng rồi." Giang Hạo nói.
Sau đó, hắn liền cung tiễn hai vị sư huynh rời đi.
Triệu Khuynh Tuyết vốn định mở miệng, nhưng mà bị khí tức của Giang Hạo áp chế, không cho nói chuyện.
Bọn người vừa rời đi, nàng liền nói: "Sư huynh, hai người kia khả nghi."
"Khả nghi?"
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía đối phương nói: "Khả nghi chỗ nào?"
"Ban ngày đốt đèn, tông môn căn bản không có dạng người này. Nếu có nhất định sẽ được lưu truyền không ít." Triệu Khuynh Tuyết nói nghiêm túc.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu:
"Theo lý thuyết đúng là không có, nhưng nếu như là người trở về từ bên ngoài thì sao?"
Triệu Khuynh Tuyết do dự một chút rồi nói: "Vậy thì cũng nên hỏi là người của mạch nào, chúng ta có thể đi xác nhận. Hơn nữa, thái độ của hắn cũng tốt như vậy, sẽ không đắc tội gì cả."
Giang Hạo hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mà là cất bước rời đi.
Người của Đại Thiên Thần Tông.
Vì tò mò, hắn đã dùng Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp, có thể xác định hai người kia là người Đại Thiên Thần Tông.
Nhất là người cầm đèn, thực lực vô cùng mạnh.
Nếu có thể tránh xung đột, đương nhiên không cần thiết phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đợi lát nữa tìm một cơ hội báo cáo một chút là được.
Nhưng mà, trong cánh rừng này thế mà có thể có người Đại Thiên Thần Tông đi vào, khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Một bên khác, nam tử che mắt vẫn cầm theo đèn lồng để đi lại.
"Tiền bối cứ tính như thế? Không diệt khẩu?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi.
"Không được, vẫn
Nam tử trẻ tuổi không hiểu, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, chỉ là để ý đến hành động tiếp theo: "Vậy chúng ta bây giờ đi tìm Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh Giáo sao?”
"Vẫn không vội, Thiên m Tông cũng biết bọn hắn, có lẽ cũng biết được nhiều thứ, xung quanh nhất định có cường giả trông coi."
Nam tử che mắt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói: "Trước cứ đi xung quanh một chút đi, có lẽ sẽ có thu hoạch khác. Hơn nữa, người của Thiên Thánh Giáo chắc là cũng sẽ tiến đến, chúng ta không cần thiết phải xông lên đầu tiên."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận