Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 885: Sư Đệ Làm Việc Phải Có Chừng Có Mực

Chương 885: Sư Đệ Làm Việc Phải Có Chừng Có Mực
Chương 885: Sư Đệ Làm Việc Phải Có Chừng Có Mực
Tuần tra kết thúc, có nửa canh giờ tự do.
Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết lần nữa rời đi, không biết muốn đi làm cái gì.
Giang Hạo suy tư một lát, đi đến phòng bàn giao tuần tra, vẫn là vị sư huynh Luyện Thần kia.
"Giang sư đệ có vấn đề gì không?" Nam tử trung niên hỏi.
"Gặp qua Ông sư huynh." Giang Hạo cung kính hành lễ.
Hắn đã hỏi thăm tên của đối phương, nếu không thì sẽ có chút vô lễ.
"Muốn đổi vị trí? Cũng không thành vấn đề." Ông sư huynh vừa cười vừa nói.
Giang Hạo lắc đầu, mà là nhẹ giọng hỏi: "Là có một vấn đề nhỏ muốn hỏi sư huynh một chút."
"Ngươi hỏi đi." Ông sư huynh phóng khoáng nói.
Sau khi ra vẻ do dự, Giang Hạo mới nói: "Sư huynh biết tông môn chúng ta có sư huynh hoặc là tiền bối nào ban ngày đốt đèn hay không?"
"Ban ngày đốt đèn?" Ông sư huynh cau mày, nói: "Ngươi gặp qua?"
"Đúng, gặp được lúc tuần tra, ở phía biên giới rừng cây." Giang Hạo nói.
Ông sư huynh rũ mắt một lát, hỏi: "Còn có đặc điểm gì không?"
"Che mắt." Giang Hạo nói.
Ông sư huynh gật đầu, sau đó để Giang Hạo rời đi trước, còn dặn không được để lộ chuyện này ra ngoài.
Giang Hạo gật đầu rồi rời đi. Mình có thể làm được những chuyện này.
Về việc tông môn muốn làm thế nào, đó cũng là chuyện của bọn hắn.
Mình không có khả năng đối kháng chính diện với cường giả như vậy.
Có quá nhiều thứ không dám chắc.
Mà nhìn dáng vẻ của Ông sư huynh thì hình như là có biết người đốt đèn ban ngày kia, chắc là sẽ có một chút chuẩn bị.
Dù sao cũng là cường giả Chấp Pháp Phong sẽ biết nhiều hơn người bình thường một ít.
Về mục đích của đối phương, không có gì hơn là thần hồn Thánh Chủ.
Đại khái suất là hướng về phía Diệu sư tỷ và Mục Khởi sư huynh.
Tông môn đánh nhau với Thiên Thánh Giáo lâu như vậy, bắt được không ít người, chắc là cũng biết được người có liên quan tới Thánh Chủ, cho nên hai người bọn họ cũng có thể là mồi câu.
Mục Khởi sư huynh có thể xử lý mấy con cá nhỏ, tông môn sẽ không xuất thủ. Nhưng mà cá lớn, khẳng định có người nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Lấy phong cách hành động của Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chắc là đã đợi thật lâu rồi.
Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Giang Hạo phát hiện mấy người Lâm Mạch cũng quay về rồi.
Nhìn thấy hắn, bọn họ liền cười nói: "Giang sư huynh, ngày mai chúng ta dự định tự mình tuần tra thử một chút."
Giang Hạo gật đầu, không có từ chối.
Ngày hôm sau.
Lần này tuần tra bắt đầu từ giữa trưa.
Giang Hạo nhìn Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết mang theo Lâm Tri rời đi.
"Giang sư đệ không thèm để ý sao?" Trịnh Thập Cửu tò mò hỏi.
"Để ý cái gì?" Giang Hạo ngự kiếm đi tuần tra.
Không có ba người làm vướng víu, hắn cảm thấy tiến độ tuần tra nhanh hơn rất nhiều. Muốn quan sát đệ tử phía dưới rừng cây cũng nhanh hơn nhiều.
"Mặc dù thiên phú của Lâm Mạch sư đệ và Triệu sư muội không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ có Trúc Cơ trung kỳ. Nhiệm vụ tông môn cũng không thể tùy ý làm bậy như thế." Trịnh Thập Cửu nói.
"Bọn hắn đã quyết, không cần thiết phải ngăn cản." Giang Hạo thuận tay áp chế mấy người động thủ phía dưới, sau đó ngự kiếm hướng về phía trước:
"Lấp không bằng khai thông, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình. Mặc dù bọn họ là Trúc Cơ, nhưng cùng không phải là trẻ con."
Trịnh Thập Cửu gật đầu, cảm giác cảnh giới của Giang sư đệ rất cao.
Trong thần sắc của hắn không có chút dao động nào.
Lúc này, phía dưới có một vị nam tử lén lút tiến vào một căn phòng, dùng vải rascg bọc vòng ngọc lại rồi trộm đi.
Chiếc vòng không phải là rất đáng tiền, nhưng mà kiểu dáng cũng không tệ lắm.
Trên mặt tên trộm còn đầy ý cười.
Chỉ là sau một khắc, hắn đã mất đi ý thức.
Giang Hạo tiện tay thu vải rách và vòng ngọc vào tay.
Hắn lau vòng ngọc một cái rồi mới bọc lại, sau đó trả lại vị trí ban đầu.
Hắn cũng không thèm để ý tới đệ tử ngoại môn ngã xuống kia, khi tỉnh lại đối phương chắc là sẽ tự giác rời đi, nếu không người chịu nhục sẽ là hắn.
Trịnh Thập Cửu nhìn hành động của Giang Hạo, nói:
"Sư đệ có quen với chủ nhân chiếc vòng tay sao?"
Giang Hạo lắc đầu: "Ta cũng không biết chủ nhân vòng tay là ai."
"Vậy…" Trịnh Thập Cửu có chút kỳ quái.
"Rất kỳ quái sao?" Giang Hạo nhìn đối phương, cười nói:
"Không kỳ quái, con người cũng nên làm một số việc, không nhất định là chuyện tốt, cũng không nhất định là chuyện xấu. Nhưng nhất định sẽ khiến tâm niệm của mình thông suốt, tâm bình khí tĩnh."
Nghe vậy, Trịnh Thập Cửu có chút xem không hiểu Giang Hạo. Trong lúc nhất thời hắn không biết, Giang Hạo rốt cuộc là muốn làm chuyện như vậy, hay là đang lợi dụng loại chuyện này. Mình dường như không thể nào trông thấy, không thể nào chạm được vào cảnh giới của đối phương.
"Nhưng mà chủ nhân của vòng tay cũng sẽ không biết chuyện này, cũng sẽ không cảm kích sư đệ." Trịnh Thập Cửu nói.
"Không nhất định phải để cho người ta biết được, cũng không nhất định phải để cho người ta tán đồng." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Lúc này bọn hắn đã đi tới trên không trung, phía dưới có một vị nữ tử làn da hơi ngăm đen nhanh chóng chạy về. Dù là té ngã trên đất, nàng cũng không quan tâm.
Cho đến khi nàng về đến trong phòng, thấy được vải rách và vòng tay thì mới thả lỏng. Nàng chăm chú che vòng tay, sợ bị người trộm đi.
Giang Hạo nhìn ở trong mắt, cũng không hề để ý.
Trịnh Thập Cửu suy tư một lát, nhớ kỹ thiếu nữ này.
Thân là Kim Đan, dù là một ý niệm trong đầu, đều có thể quyết định tương lai của đối phương.
Ngày đều tiên tách ra hành động, mấy người Lâm Mạch mang theo một chút đan dược trở về.
Ngày thứ hai, cũng giống như thế.
Ngày thứ ba mặc dù không có, nhưng bọn hắn cũng không hề để ý.
Thẳng đến ngày thứ bảy, giữa tháng tám, Lâm Mạch và Triệu Khuynh Tuyết mang theo Lâm Tri đến chỗ luyện đan của Chúc Hỏa Đan Đình.
Bọn hắn đạt được một tin tức, cách đó không xa có người phạm quy.
Bọn hắn tự mình tiến vào chỗ luyện đan.
Một lát sau, bọn hắn đi tới chỗ luyện đan. Bên trong là một Trúc Cơ hậu kỳ.
Lúc bọn họ chạy tới, đan lô truyền ra một mùi thơm ngát.
Đan thành.
Lúc này đối phương có chút hưng phấn, mang theo đan dược đi ra phía ngoài. Chỉ là, ba người Lâm Mạch lại ngăn cản đường đi của hắn.
"Vị sư huynh này, xin dừng bước." Lâm Mạch biểu lộ thân phận, sau đó nói:
"Nghe nói sư huynh dùng thủ đoạn đặc thù tiến vào phòng luyện đan?" Hắn cũng không có nói rõ, tất cả mọi người hiểu.
Chỉ cần cho ra một chút đan dược, sẽ không có người truy cứu chuyện này.
Thật ra đặc biệt tiến vào cũng không có gì cả, chỉ là có một số người không muốn bị điều tra.
"Sư đệ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các ngươi đã tới đây rất nhiều lần rồi, lần này coi như bỏ qua đi." Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ nói khẽ.
"Số lần các ngươi tiến vào không phải là cũng quá nhiều rồi hay sao? Chuyện này cũng có thể trách chúng ta?" Lâm Mạch hỏi.
"Chúng ta thỉnh thoảng mới tới đây một lần, nhưng các ngươi thì lại hết lần này tới lần khác. Lúc mọi người tay không trở về, các ngươi cũng muốn. Tế thủy trường lưu nha, sư đệ." Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ nói.
"Lần này ngươi cũng không phải là tay không mà về." Lâm Mạch nói.
Trúc Cơ hậu kỳ nhìn về phía người trước mắt, cười nói: "Sư đệ, làm gì mà hùng hổ dọa người như thế?"
"Sư huynh, ta chỉ làm làm việc theo quy tắc của tông môn." Lâm Mạch nhìn sư huynh trước mắt, nói:
"Ta chỉ hỏi sư huynh một chút, ngươi có phải là dùng biện pháp đặc thù để tiến vào hay không lấy."
Lúc này đối phương chỉ cần cho ra một chút đan dược thì chuyện này liền kết thúc. Nhưng điều khiến Lâm Mạch ngoài ý muốn chính là, Trúc Cơ này lại cười gật đầu, nói:
"Đúng vậy, ta dùng phương thức đặc thù để tiến đến, vị sư đệ này có gì chỉ giáo sao?"
Lâm Mạch nhướng mày, nói: "Sư huynh không biết là, không tiến vào theo quá trình bình thường thì sẽ bị trừng phạt hay sao?"
Quả thật có một số người dù có trừng phạt, cũng sẽ không cho đan dược. Nhưng mà bọn hắn sẽ không lưu tình, đương nhiên sẽ đưa đến chỗ liên quan. Chỉ cần không phải là người quan trọng thì đều sẽ bị trừng phạt. Nếu như phía sau có người thì sẽ không sao cả.
"Ta nhớ ngươi." Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ suy tư chốc lát rồi nói:
"Mấy ngày nay các ngươi vẫn luôn đến đây, hấp tấp như thế không sợ đắc tội với người ta sao?"
"Đắc tội với người ta?" Lâm Mạch nói nghiêm túc:
"Ta vốn là đệ tử của Chấp Pháp Phong, các ngươi vi phạm bị ta bắt được, sao còn có thể trách ta được?"
"Đệ tử Chấp Pháp Phong? Khó trách." Nụ cười trên mặt đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ dần trở nên lạnh lẽo:
"Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, có một số người là vì bị một ít chuyện trói buộc nên không thể không thỏa hiệp. Mà có một số người có lẽ đã giải khai trói buộc?" "Ngươi có ý gì?" Lâm Mạch đột nhiên hỏi.
"Không có ý gì, chỉ là có chút bội phục ngươi, Trúc Cơ trung kỳ cũng dám kiêu căng như thế. Làm việc không có phân tấc, không biết tiết chế, dáng vẻ cao cao cao tại thượng, khiến cho người ta nhịn không được… muốn giết ngươi." Trong mắt đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ chợt hiện lên hung quang.
Sau đó hô một tiếng, một thanh trường thương gào thét mà ra.
Cảm nhận được lực lượng, Lâm Mạch không khỏi kinh hãi, lập tức dùng pháp bảo hộ thân, muốn chống cự công kích.
Nhưng mà đối phương lại không cho hắn bao nhiêu thời gian, hơn nữa sức mạnh công kích dường như đã vượt qua suy nghĩ của hắn.
Ầm!
Trường thương không chút huyền niệm xuyên qua pháp bảo phòng ngự, đâm vào thân thể của Lâm Mạch.
Oanh một tiếng, đính hắn ở trên vách tường.
"Sư đệ đúng là không biết chọn thời điểm, không phải là hiện tại." Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ lắc đầu thở dài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận