Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 886: Tựa Như Trần Ai Nhỏ Yếu

Chương 886: Tựa Như Trần Ai Nhỏ Yếu
Chương 886: Tựa Như Trần Ai Nhỏ Yếu
Biến cố đột nhiên, thống khổ to lớn, cùng rung động trong lòng khiến cho Lâm Mạch mở to hai mắt. Hối hận, phẫn nộ, khiếp đảm, các loại cảm xúc trộn lẫn cùng một chỗ. Nhưng càng nhiều hơn chính là không cam lòng. Mình sao có thể chết đi như vậy được?
Con đường hắn đi bằng phẳng hơn người khác, thuận lợi hơn người khác. Thiên phú vượt xa người khác, tài nguyên ít có người có thể đụng đến.
Hoàn cảnh như vậy, điều kiện như vậy, hắn phải nên ưu tú hơn người khác, đáng để người khác kính sợ. Dù là đối mặt với tử vong, hắn cũng sẽ tỉnh táo hơn người khác, có thể làm được nhiều hơn so với người khác.
Cho dù bị giết thì cũng phải kéo theo đối phương cùng chết.
Hắn chính là thiên tài, có được vô số tài nguyên, các sư huynh sư tỷ đều nhìn hắn. Vô số cảm xúc ập tới trong đầu Lâm Mạch, cuối cùng hắn thành gầm lên giận dữ. Miệng hắn phun máu, hai mắt đỏ như máu.
Hắn cắn răng bắt lấy trường thương nơi ngực, sau đó rút ra. Máu tươi dâng trào, như lửa thiêu đốt. Khí tức trên người hắn bắt đầu không ngừng kéo lên, giống như là lắng đọng chỉ chờ đột phá.
Bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.
"Chết đi cho ta!"
Lâm Mạch lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng hết tất cả lực lượng vào một thương này, ném mạnh ra ngoài. Hắn muốn giết chết đối phương.
Bởi vì, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Triệu Khuynh Tuyết và Lâm Tri còn đang trong kinh ngạc, thậm chí là không thể kịp phản ứng.
Nhưng mà Lâm Tri có bản năng chạy trốn. Hắn lập tức lôi kéo Triệu Khuynh Tuyết chạy tới bên người Lâm Mạch, muốn dẫn người rời đi.
Mà đối mặt với công kích của Lâm Mạch, đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ có chút ngoài ý muốn, sau đó tiện tay bóp nát trường thương.
Mà hắn lập tức đi đến trước mặt Lâm Mạch, dùng khí tức trấn áp ba người trên mặt đất. Ngay sau đó, hắn đạp xuống một cước, dẫm mặt Lâm Mạch trên mặt đất: "Thật sự coi chính mình có chút khả năng?"
Nói xong, hắn có chút dùng sức, toàn bộ gương mặt của Lâm Mạch trực tiếp biến hình, bị ấn sâu vào bên trong bùn đất.
Hèn mọn, buồn cười, tựa như trần ai nhỏ bé.
Một cước này đã giẫm nát tất cả kiêu ngạo của Lâm Mạch.
Lâm Tri muốn thử đi lên phòng ngự công kích của người khác, nhưng tại trước mặt đối phương, hắn chẳng phải là cái gì, ngay cả tư cách ngẩng đầu đều không có.
Đây chính là Tu Chân Giới, cũng không phải ngươi là Trúc Cơ gặp phải kẻ địch là Trúc Cơ, càng không phải ngươi đột phá tạm thời sẽ có thể đối kháng.
Sinh và tử chẳng qua chỉ là một ý niệm trong đầu của đối phương mà thôi.
Triệu Khuynh Tuyết lần thứ nhất cảm nhận được mình lại nhỏ bé như vậy, ngay cả cơ hội ra tay đều không có.
Lúc này, đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ nhìn ba người, cười nói:
"Thật ra các ngươi nên cảm tạ quy tắc của tông môn, nếu không thì đã chết sớm rồi." Lúc này, một tiên tử đi tới, nói:
"Thứ cần thiết đều đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi."
Sau đó, nàng nhìn ba người nằm sấp trên mặt đất, nói:
"Không giết sao?"
"Không giết." Đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ lắc đầu nói:
"Giết người trong tông môn sẽ bị ảnh hưởng quá lớn, không cần thiết bởi vì một đám miệng còn hôi sữa mà ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau."
Hắn nói xong thì ngồi xuống vỗ vỗ vào mặt Lâm Mạch, khẽ cười nói:
"Sư đệ, ngươi đây là đang ở trong tông môn, ra khỏi tông môn ngươi có thể sống được bao lâu? Thiên tài sao? Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha ha ~" Nam tử nói xong liền quay người rời đi.
Ba người Lâm Mạch căn bản không biết kế hoạch của bọn hắn là gì, bọn hắn chỉ là trùng hợp đụng phải nơi này.
Một lát sau.
Giang Hạo và Trịnh Thập Cửu xuất hiện ở trước mặt ba người.
Bọn hắn lúc này vẫn còn đang bị khí tức trấn áp. Dù kẻ địch không ở đây nhưng vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn.
Mà xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không có những người khác ở đây, cũng không ai đi thông báo cho tông môn cả.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Trịnh Thập Cửu có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía Giang Hạo.
Giang Hạo lắc đầu, chuyện như vậy thường xảy ra trong Tu Chân Giới, trong tông môn cũng là như thế. Cho nên, có thể tránh được thì đương nhiên là cần tránh đi.
Trước đó, mấy người Lâm Mạch người luyện đan nơi này trở nên nhiều hơn, hắn đã cảm thấy sẽ xảy ra một số việc.
Chỉ là không nghĩ tới, ba người này lại trực tiếp đâm vào trên họng súng.
"Đại khái là gặp một chút phản đồ." Giang Hạo nói.
Bọn người Lâm Tri cũng không phải là trẻ con, Giang Hạo đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ quan sát hành vi của bọn hắn.
Không nghĩ tới, lại xảy ra vấn đề nhanh như vậy.
Theo lý thuyết thì hành vi của Lâm Mạch tại tông môn không có vấn đề gì lớn. Nhưng lại đụng phải những người này. Cũng tốt, hi vọng Lâm Tri thấy vậy có thể tự rút ra bài học cho mình.
"Cần thông báo cho người của Chấp Pháp Phong sao?" Trịnh Thập Cửu hỏi.
"Đương nhiên là muốn." Giang Hạo gật đầu.
Một lát sau, người Chấp Pháp Phong mang Lâm Mạch đi.
Bởi vì hai người khác không bị thương, cho nên có thể tiếp tục ở lại hoàn thành nhiệm vụ tông môn.
Sau đó, Liễu Tinh Thần cũng tới. Hắn phụ trách hỏi thăm tình huống.
"Sư đệ đúng là đi chỗ nào cũng đều có thể có phát hiện." Liễu Tinh Thần vừa cười vừa nói.
"Để sư huynh chê cười rồi, lần này không phải ta phát hiện." Giang Hạo nói.
"Sư đệ nói rõ tình huống một chút đi." Liễu Tinh Thần hào hứng nói.
Vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, nói:
"Là ba vị sư đệ sư muội ra ngoài tuần tra, phát hiện nơi này có điều khác thường, bởi vì không cách nào xác định đối phương có vấn đề hay không nên đã cố ý dùng phương pháp đặc thù để chọc giận đối phương, lấy thân thử nghiệm. Không ngờ tới đối phương thực sự quá mạnh. Là ta thất trách."
"Sư đệ nói đùa, lần này phát hiện vấn đề sớm, đều là công lao của các ngươi." Liễu Tinh Thần cười nói.
Còn về phương pháp đặc thù gì đó đều không quan trọng, quan trọng là lấy hành vi chọc giận đối phương. Mặc kệ là cái gì đều là đúng cả, hơn nữa còn là công tích.
Giang Hạo gật đầu, mắt nhìn Lâm Tri và Triệu Khuynh Tuyết, phát hiện bọn hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Dù từng có trải nghiệm nhưng vẫn không thể hiểu rõ hết mọi chuyện ở trong tông môn.
Mặc dù Lâm Tri bị đánh, nhưng không hiểu rõ tông môn có bao nhiêu tàn khốc.
Triệu Khuynh Tuyết thì càng không cần phải nói, ở Bạch Nguyệt Hồ sao có thể nhìn thấy bộ dạng thật của tông môn được chứ. Địa vị của bọn họ quá cao.
"Nghe nói sư đệ trước đó đã thông báo một chút tình huống?" Liễu Tinh Thần đột nhiên hỏi.
"Có phát hiện sao?" Giang Hạo hỏi.
Người kia theo lý thuyết sẽ rất khó tìm.
"Không tìm được người kia, tông môn hình như là cố ý đang chờ. Sư đệ lần này lại phát hiện ra manh mối quan trọng." Liễu Tinh Thần cười nói.
"Là người rất quan trọng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vô Pháp Vô Thiên Tháp nhúng tay, tạm thời còn không biết." Liễu Tinh Thần lắc đầu.
Lại nói chuyện một chút, Liễu Tinh Thần mới rời khỏi, dường như rất chờ mong biến hóa tiếp theo.
Giang Hạo cũng không để ý, mà là nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết và Lâm Tri.
"Đi thôi, đi về nghỉ một chút, ngày mai tiếp tục tuần tra. Công lao lần này cũng không nhỏ, các ngươi chắc là sẽ được ban thưởng." Giang Hạo không mặn không nhạt nói.
Bất kể như thế nào, bọn hắn đúng là đã lập công và biết rõ tình huống nơi này đầu tiên.
Giang Hạo cũng không biết chuyện cụ thể, xem ra là không có liên quan tới Đại Thiên Thần Tông và Thiên Thánh Giáo. Có lẽ chờ một đoạn thời gian nữa, Liễu Tinh Thần sẽ nói cho hắn biết.
Còn về Lâm Mạch, sẽ không chết được.
Cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì thì phải xem bản thân hắn…
---
Chấp Pháp Phong.
Trong một sân nhỏ, Lâm Mạch chậm rãi ngồi xuống, trong mắt của hắn không còn ánh sáng như trước đó nữa, dường như tiếp nhận đả kích khó có thể tưởng tượng nổi.
Khuất nhục, không cam lòng, bất lực.
Cảm giác vào lúc đó vô cùng chân thực.
Hắn bụm mặt, trong mắt chảy xuống nước mắt không cam lòng.
Từ khi hắn tu luyện cho đến nay chưa từng bị vũ nhục như thế, giống như là rác rưởi không đáng một xu.
"Cảm giác như thế nào?" Một vị nam tử trẻ tuổi đi đến bên giường cười hỏi.
"Sư huynh, ta muốn yên tĩnh." Lâm Mạch cúi đầu nức nở nói.
"Ngươi có phải cảm thấy mình rất thất bại? Rất mất mặt?" Nam tử hỏi.
Lâm Mạch cũng không mở miệng.
Nam tử cười nói: "Đây mới là trạng thái bình thường, hơn nữa mấy chuyện này đều không dạy nổi, cần đi thể nghiệm một chút. Người nào mà không có tuổi trẻ khinh cuồng, cũng không nhất định phải từ bỏ. Nhưng mà phải hiểu rõ bản thân mình đang làm cái gì, vì cái gì, sẽ mang đến hậu quả gì. Không nên cảm thấy mình là thiên tài, là đệ tử Chấp Pháp Phong liền không giống với người thường. Nếu như có mãi giữ tư tưởng này, ngươi sẽ không thể vào được Chấp Pháp Đường. Sư phụ kỳ vọng về ngươi rất cao, cho nên mới để ngươi đi theo Giang Hạo sư đệ. Người này ở Chấp Pháp Phong thật sự không đơn giản, ngươi quá yếu tiếp xúc với hắn có lẽ sẽ không hiểu. Nhưng mà ngươi có đầy đủ ưu thế để đi theo bên cạnh hắn mà học tập. Chỉ là vào lần đầu tiên ngươi nhìn thấy hắn đã có suy nghĩ gì? Chỉ là đệ tử nội môn? Dựa vào Nguyện Huyết để tăng lên? Dùng sinh mệnh để đổi lấy cảnh giới? Không gì hơn cái này, khinh thường làm bạn với người ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận