Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 887: Phải Học Được Cách Để Quan Sát Người Khác

Chương 887: Phải Học Được Cách Để Quan Sát Người Khác
Chương 887: Phải Học Được Cách Để Quan Sát Người Khác
Lâm Mạch nghe lời của sư huynh, lông mày cau lại, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Đúng." Nam tử trẻ tuổi mặc một thân áo choàng màu lam, ngồi ở một bên, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, nói:
"Nhưng mọi chuyện đều không chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Ngươi phải biết hắn từng có tiếp xúc với các phản đồ và nội ứng, nhưng mỗi một lần đều có thể bình yên vô sự. Không chỉ như thế, hắn luôn có thể thu hoạch được công tích. Ngoài ra, ngươi nên thử quan sát người cùng hoàn thành nhiệm vụ với hắn. Bọn họ cơ bản đều mang theo cảm kích, thậm chí là tự nguyện trở thành Nguyện Huyết. Người chết không phải là người đồng môn mà là nội ứng phản đồ. Ngươi nhìn ra điều gì qua những chuyện này?"
"Không phải cảnh giới của hắn cao hơn đồng môn bình thường sao?" Lâm Mạch hỏi.
"Sư đệ, ngươi có tâm cầu tiên, nhưng con đường lĩnh ngộ tu tiên còn không đủ."
Nam tử trẻ tuổi cười nói: "Phải biết cách nhìn ra bản chất của mọi việc thông qua biểu hiện. Hắn có thể phát hiện ra nội ứng và phản đồ, đồng thời cũng có thể để người đồng hành vui lòng phục tùng. Năng lực quan sát của hắn, cách đối nhân xử thế của hắn, tâm cảnh của hắn đều là thứ đáng để ngươi học tập. Những thứ này chỉ lĩnh ngộ thôi là không đủ, cần nhìn, cần học tập và trải nghiệm. Như này mới sẽ không xảy ra chuyện mà ngươi gặp phải bây giờ."
Nam tử trẻ tuổi nhìn ra phía ngoài, thở ra một hơi, mới nhìn về phía Lâm Mạch:
"Tuổi trẻ của chúng ta đều đã qua, đều phải hiểu rõ sự gian nan và những chuyện phải cẩn thận trên con đường này. Nếu như tâm tính không thể chuyển biến, tương lai của sư đệ sẽ rất đáng lo. Về việc có muốn đi tuần tra nữa hay không, sư đệ có thể tự mình quyết định. Mất mặt là mất mặt, nhưng là đây cũng là một phần của trưởng thành. Chúng ta sẽ điều tra những người kia của Chúc Hỏa Đan Đình, tạm thời sẽ không giết. Chờ sư đệ đủ mạnh để vào Chấp Pháp Đường, ngươi sẽ có thể nhận một nhiệm vụ riêng và đi tìm bọn họ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sư đệ có thể vào được Chấp Pháp Đường."

Giữa tháng tám.
Giang Hạo như vẫn tuần tra ở ngoại môn, lần này Triệu Khuynh Tuyết vô cùng phối hợp. Lâm Tri thì không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy ngày nay bọn hắn đều không nói gì, Giang Hạo cũng không vội mà hỏi bọn hắn.
Người cũng nên lâm vào tình huống mà mình không biết, sau đó lại cố gắng đi ra từ trong nhận biết. Hiểu ra càng nhiều chuyện thì sẽ có một chút thay đổi tốt hơn.
Hoàn toàn thay đổi là chuyện không có khả năng. Nhưng mà gặp phải chuyện có thể thay đổi một chút thì cũng đủ rồi.
Mấy chuyện này sẽ giúp bọn họ dần thích ứng, tương lai sẽ đi càng xa hơn. Đầu tiên chính là phải có cơ hội chịu trách nhiệm, nếu như bản thân không ở trong tông môn thì mấy người Lâm Mạch sẽ không có cơ hội chịu trách nhiệm.
Lần thứ nhất gặp phải sẽ trực tiếp bị giết.
Cho nên, Giang Hạo muốn để Lâm Tri biết, tông môn là tông môn, bên ngoài là bên ngoài. Nguy hiểm bên ngoài so với tông môn đâu chỉ là gấp trăm lần. Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị nhớ thương, khi nào đầu một nơi thân một nẻo cũng không biết.
Sau khi chuyện lần trước trôi qua mười ngày, Giang Hạo nhìn thấy Triệu Khuynh Tuyết và Lâm Tri đều dần dần khôi phục lại, hai người đều không quá giống nhau.
Giang Hạo không có ý định để ý tới Triệu Khuynh Tuyết. Lâm Tri dù sao cũng là người của mạch của bọn họ, hơn nữa con thỏ còn quan sát hắn trường thành, quan hệ với mấy người Tiểu Li cũng không tệ, mình mặc kệ sẽ không tốt.
Cho nên, đúng lúc giúp hắn nhận thức được bên ngoài nguy hiểm như thế nào.
Sau đó đi tuần tra nội môn, lại để cho Trịnh sư huynh nói rõ sự nguy hiểm của nội môn.
Trịnh sư huynh cũng không đơn giản. Bọn hắn hợp tác nhiều lần, hiểu rõ như thế nào mới là an toàn.
Chỉ là ngày này, Lâm Mạch cúi đầu trở về đội ngũ tuần tra.
Hắn tới liền thi lễ gặp mặt đối với Giang Hạo và Trịnh Thập Cửu: "Gặp qua Giang sư huynh, Trịnh sư huynh."
"Ồ?" Trịnh Thập Cửu có chút ngoài ý muốn.
Hắn gật gật đầu, cảm thấy đối phương có chút không giống trước cho lắm, xem ra đã trưởng thành hơn một chút.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
"Đi thôi, đã đến giờ tuần tra."
Lần này Giang Hạo không có ngự kiếm phi hành, mà là đi trên đường, trực tiếp đi ở trên đường nhỏ.
Trên con đường này có rất nhiều phân yêu thú và nước tiểu, khó ngửi lại khó đi. Mà Giang Hạo vẫn mang theo bọn họ đi trên con đường này.
Trịnh Thập Cửu nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
Mấy người Lâm Tri chau mày, không rõ ràng cho lắm. Trong mắt Triệu Khuynh Tuyết vô cùng ghét bỏ.
Đi đến giữa đường, Giang Hạo nhìn về phía sau lưng Lâm Tri, nói: "Có cảm giác gì?"
"Có chút bẩn." Lâm Tri nhỏ giọng trả lời.
"Trong lòng có lời oán giận không?" Giang Hạo nhìn đối phương, nói:
"Nếu có, ngươi oán người dẫn đường, hay là oán người quét dọn, hay là những Linh thú gây nên chuyện này?" Lâm Tri có chút mờ mịt.
"Người dẫn đường chính là ta, ngươi oán không?" Giang Hạo hỏi.
"Sẽ không." Lâm Tri liền vội vàng lắc đầu.
"Vậy người quét dọn thật ra là một vị sư huynh lười biếng, tu vi Nguyên Thần, ngươi oán không?" Giang Hạo lại hỏi.
Lâm Tri lắc đầu, không dám oán.
"Vậy thứ để lại phân và nước tiểu chính là Linh thú hộ tông của tông môn, thực lực không cần nhiều lời." Giang Hạo nói.
Trong lúc nhất thời, Lâm Tri không biết nên trả lời như thế nào.
"Trong tông môn, dưới tình huống ta không biết, nếu như ngươi bất mãn đối với chuyện này, tất nhiên sẽ có chỗ lời oán giận." Giang Hạo nhìn qua Lâm Tri, nói:
"Ngươi đầu tiên phải học được cách im lặng quan sát tình huống. Giận không hiện lên sắc mặt, phẫn không nói ra lời oán giận."
Lâm Tri nửa biết nửa hiểu, cố gắng ghi tạc trong lòng.
Trịnh Thập Cửu đã nhìn ra, Giang Hạo đang cố ý dạy Lâm Tri.
Mà Lâm Mạch phía sau lại có chút xoắn xuýt, hắn cũng không muốn như thế.
"Người với người không giống nhau, phải học được cách tìm ra điểm thăng bằng." Giang Hạo nói với Lâm Tri.
Quy chuẩn làm việc của mỗi người khác nhau, cảm nhận cũng khác nhau.
Liên miên bất tận cũng không phải là mình, mà là người khác.
Sau đó, bọn họ đi tới trước một vũng bùn, một đệ tử ngoại môn đang bận rộn cũng phát hiện ra người tới, lập tức tới thi lễ gặp mặt.
Giang Hạo khách sáo gật đầu: "Chúng ta tới để tuần tra, gây thêm phiền toái cho mấy vị sư đệ rồi, không cần cố kỵ chúng ta."
Những đệ tử ngoại môn kia có chút ngoài ý muốn, cuối cùng khách sáo rời đi.
“Tu vi của bọn hắn chỉ có Luyện Khí tầng một, các ngươi nhìn bọn hắn có cảm giác ưu việt không?" Giang Hạo hỏi.
Đám người trầm mặc, sau đó Giang Hạo lại nói:
"Nếu như ta nói cho các ngươi biết, bên trong bọn hắn có một sư huynh Nguyên Thần hậu kỳ, các ngươi còn có cảm giác ưu việt không?"
Trong lúc nhất thời, đám người có chút khó có thể tin nổi.
Giang Hạo cũng không có giải thích cái gì, chỉ là nói: "Phải học được cách quan sát, vừa không đắc tội với người, cũng có thể để cho tâm cảnh của mình bình thản."
Lâm Tri gật đầu, lần nữa ghi nhớ.
"Đương nhiên, cũng phải hiểu rõ một chuyện quan trọng nhất, lúc nên xuất thủ thì đừng nên do dự." Giang Hạo nói.
Hắn đã nói với Sở Xuyên chuyện tương tự, nhưng không có chi tiết như này.
Lâm Tri thì khác, hắn tiếp xúc với ít người, tình huống gặp phải cũng không nhiều. Hắn vẫn luôn bị đánh, rất dễ không có dũng khí xuất thủ. Hoàn toàn khác biệt với Sở Xuyên thích vung kiếm bổ sóng, muốn danh chấn tứ bộ.
Về việc trong lời nói này có bao nhiêu thứ thích hợp với Lâm Tri thì phải xem chính Lâm Tri.
Phía sau cứ tuần tra như bình thường là đủ.
Người Đại Thiên Thần Tông đã đến thật lâu, tông môn chắc là chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện xung đột, phải tận lực tránh đi.
Rạng sáng.
Sau khi kết thúc tuần tra, Giang Hạo phát hiện Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.
Là tin tức tụ hội.
Giờ Tý đêm nay.
Cách lần tụ hội trước đã rất lâu rồi, không biết tình huống bên ngoài như thế nào rồi.
Đúng lúc có thể xem xem có tin tức nào liên quan tới Nam Bộ hay không, luôn cảm giác gần đây tông môn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Phải nghĩ biện pháp tránh đi.
"Hôm nay hoạt động tự do." Giang Hạo quyết định đổi thời gian tuần tra với người khác.
Nhưng mà, điều đáng tiếc là đội tuần tra đang rảnh chính là đội của Bạch Nguyệt Hồ.
Tuần tra ở chỗ kia luôn cảm giác sẽ gặp phải cường giả.
Giang Hạo thở dài một tiếng, cũng không thể không đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận