Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 890: Tỉnh Đang Có Kế Hoạch Lớn Gì?

Chương 890: Tỉnh Đang Có Kế Hoạch Lớn Gì?
Chương 890: Tỉnh Đang Có Kế Hoạch Lớn Gì?
Hải ngoại.
Đào tiên sinh tỉnh lại từ trong pháp bảo phi hành. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía trăng sáng trên không trung.
Sau đó đi ra bên ngoài, Chu Thâm và Đường Nhã đều đang cảnh giác bốn phía.
"Đào tiên sinh?" Chu Thâm có chút ngoài ý muốn.
"Gần đây có người Đại Thiên Thần Tông không?" Đào tiên sinh hỏi.
"Có, còn là người gần đây muốn xử lý. Hắn không hiểu quy củ lắm, có chút làm loạn." Chu Thâm đáp.
"Mang tới." Đào tiên sinh bình tĩnh nói.
Hắn dưới ánh trăng, dù nhìn cường tráng, nhưng vẫn có dáng vẻ thư sinh.
"Đào tiên sinh không cần tự mình làm mấy chuyện này, để ta làm là được." Đường Nhã nói.
Đào tiên sinh cười nói:
"Không phải như ngươi nghĩ, mà là có tác dụng lớn."
Một lát sau
Một nam tử trung niên bị ép đến trên pháp bảo phi hành.
Vẻ mặt của hắn lúc này có chút hốt hoảng:
"Tiền bối, ta đã đắc tội với các ngươi sao?"
"Nhiệm vụ của ngươi là gì?" Đào tiên sinh đột nhiên hỏi.
"Ta không rõ Bạch tiên sinh đang nói gì." Nam tử trung niên ra vẻ nghi hoặc.
"Thôi được rồi." Đào tiên sinh lắc đầu nói:
"Nghe nói ngươi giết hại người của chúng ta?"
"Không có, tuyệt đối là hiểu lầm, người một nhà kia đã chết rồi mà còn nói xấu ta, nói rõ bọn hắn thật sự đáng chết." Nam tử trung niên kích động nói.
Đào tiên sinh nhìn qua đối phương, không có mở miệng, mà là âm thầm sử dụng một thuật pháp nhỏ. Tinh thần của hắn lập tức xuất hiện sự dao động, ngay sau đó đã nhận ra dấu vết tinh thần của Đại Thiên Thần Tông. Mà nam tử trung niên cũng cảm nhận được mình bị nhìn trộm. Nhưng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn Đào tiên sinh với vẻ mặt hoảng sợ.
Một lát sau, Chu Thâm đi đến bên cạnh Đào tiên sinh, nói: "Đã xử lý sạch sẽ."
Đào tiên sinh gật đầu, sau đó nói:
"Ta nhớ rằng trong lâu chúng ta có một thành viên Đại Thiên Thần Tông tương đối lợi hại."
"Đúng, chỉ là vẫn luôn không thể bắt được." Chu Thâm gật đầu.
"Trở về chuẩn bị một chút, đánh dấu tất cả mục tiêu có khả năng nhất, rồi mời từng người bọn họ đến uống trà." Đào tiên sinh bình tĩnh nói.
Chu Thâm có chút không rõ.
Đường Nhã trực tiếp hỏi: "Đào tiên sinh muốn động thủ? Có nắm chắc không?"
Đào tiên sinh nhìn về phía Đường Nhã, chỉ cười không nói.
Đường Nhã: "…"
Đào tiên sinh cũng không nghĩ tới, thật sự lại có tác dụng dùng.
Vật như vậy một khi bị truyền ra, dù hắn là tiên sinh của Thiên Hạ Lâu thì cũng không chịu đựng nổi. Cho nên bí mật này cần giấu ở trong lòng, dùng để tìm ra người kia là được.
Thiên Linh tộc bắt đầu hoạt động trở lại cũng không phải là chuyện tốt. Nếu Minh Nguyệt Tông đã muốn áp chế, hắn đương nhiên sẽ giúp một chút. Thế cục hải ngoại đã đủ phức tạp rồi, lại nhiều thêm một Thiên Linh tộc thì sẽ phiền toái hơn.
"Chúng ta lúc nào thì đi tìm Long sào?" Đường Nhã hỏi.
Tây Bộ nguy hiểm như vậy, rời đi là chuyện đương nhiên. Nhưng mà nguy hiểm cũng đã qua, bọn họ vẫn có thể quay lại nữa.
"Đã không cần đi nữa rồi." Đào tiên sinh nói.
"Tại sao?" Vẻ mặt của Đường Nhã vô cùng nghi hoặc.
"Qua một thời gian ngắn ngươi sẽ biết." Đào tiên sinh cũng không có nói thẳng.
Đường Nh trợn mắt.
---
Tây Bộ.
Sáng sớm.
"Thật sự không đi cùng chúng ta sao?" Bích Trúc hỏi.
Phía trước nàng là thiếu nữ. Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, xung quanh có một con chim màu trắng xoay quanh.
"Ta muốn đi con đường của mình." Sở Tiệp cười nói:
"Ta muốn đặt nền móng vì tương lai."
Bích Trúc suy tư một lát, liền đoán được Sở Tiệp đang chuẩn bị vì thành tiên, mà không phải là đặt nền móng cho cảnh giới? Có một số người đã lập tức chuẩn bị cho con đường thành tiên ngay sau khi Trúc Cơ. Mà nàng, đệ nhất thiên tài Hoàng tộc còn đang củng cố tu vi.
"Cái này cho Bích Trúc tỷ tỷ." Sở Tiệp suy tư một lát rồi nói:
"Bích Trúc tỷ tỷ thật sự mới mười tám tuổi sao?"
Bích Trúc: "…"
Lúc này, một mảnh vảy rồng và Long tủy đều được đặt vào trong tay của Bích Trúc. Truyền thừa Chân Long đã được đưa từ trước rồi.
Có thể nói, Sở Tiệp đạt được đồ tốt gần như đều đưa cho Bích Trúc.
Bích Trúc cầm đồ, có chút bất đắc dĩ.
Trước kia đều là nàng tặng đồ cho người khác, lúc nào đến lượt những người khác tặng nàng rồi. Phải biết nàng chính là đại phú hào tại Nam Bộ.
Ai có thể so độ giàu có với nàng chứ?
Điều làm cho nàng bất đắc dĩ nhất là, Sở Tiệp đưa những vật này mà không thèm chớp mắt, coi truyền thừa Chân Long giống mấy vật bình thường không đáng kể. Mặc kệ là cái gì, đối với nàng mà nói, giống như đều không có tác dụng gì.
"Ta đi đây." Sở Tiệp cười phất tay.
Bích Trúc nhìn nàng, có một loại cảm giác không hiểu. Lần này từ biệt, các nàng muốn gặp mặt sẽ vô cùng khó khăn.
"Chờ một chút." Bích Trúc lập tức gọi đối phương lại, sau đó lôi kéo tay của Sở Tiệp, nói:
"Ta cũng tặng ngươi một vài thứ."
"Hả?" Sở Tiệp lắc đầu: "Ta cũng không thiếu gì cả."
"Thiếu, tin tưởng ta." Bích Trúc nghiêm túc nói.
"Ta thiếu cái gì?" Sở Tiệp không biết mình sẽ thiếu cái gì.
Cơ duyên? Tạo hóa? Pháp bảo? Đan dược? Công pháp? Linh thạch? Nàng đều không thiếu.
Dù hiện tại không có, đi một lúc sẽ có thể gặp được. không thiếu gì cả.
Truyền thừa Chân Long cũng được, công pháp vỉa hè cũng tốt, đều không có gì khác nhau đối với nàng cả. Dù nàng có tu công pháp bình thường nhất, nàng vẫn có thể thuận lợi bước qua cánh cửa giữa người và tiên.
"Ngươi có cái này không?" Bích Trúc lấy một đống lương thô ra, còn có một cặp thịt khô.
"Nếu như ngươi muốn đến chỗ bình thường thì dùng mấy thứ này là tốt nhất. Cái khác cũng không bằng những thứ này. Hơn nữa, nhiều chỗ có thiên tai, ngươi có biện pháp để bọn hắn ăn no không? Cái này mới là tốt nhất. Đương nhiên chỉ cho ăn no là không đủ, còn phải dạy cho bọn họ làm sao trồng, làm sao để tự lực cánh sinh. Nơi này còn có phương pháp gieo trồng, còn có sách để ứng đối với các loại tình huống, đều cho ngươi." Bích Trúc chân thành nói.
Sở Tiệp thấy vậy thì nghiêm túc gật đầu, sau đó nhận lấy đồ vật. Nàng đúng là không có những thứ này.
"Sau đó cho ngươi cái này." Bích Trúc đưa một khối ngọc bội ra:
"Nếu như đi Nam Bộ mà có khó khăn gì, có thể cầm ngọc bội này đi tìm một số sản nghiệp lớn. Nói cho ngươi một bí mật, tám chín phần số sản nghiệp lớn kia đều là của ta. Dù không phải là của ta, nhìn thấy ngọc bội này cũng sẽ toàn lực giúp ngươi. Ngươi nên nhận lấy, hiện tại không cần nhưng lỡ như sau này cần dùng đến thì sao?"
Sở Tiệp cầm ngọc bội, do dự một chút rồi gật đầu nhận lấy.
Sau đó, nàng vẫy tay từ biệt hai người.
"Tạm biệt Xảo Di, tạm biệt Bích Trúc tỷ tỷ."
Sau đó thân ảnh của nàng như là một vệt ánh sáng, biến mất ở phía xa.
Trong nháy mắt, Xảo Di và Bích Trúc đều cảm giác được, dù chỉ là rời đi một chút nhưng các nàng cũng rất khó lại gặp nhau.
"Lúc gặp lại nàng, nàng có lẽ đã thành tiên." Bích Trúc có chút cảm khái.
Thiên Đạo Trúc Cơ thật là đáng sợ.
Bích Trúc hít một hơi thật sâu, mở miệng lần nữa:
"Đi thôi Xảo Di, đưa xong đồ thì chúng ta lại về Nam Bộ. Thiên Linh tộc gần đây hình như có vấn đề, chúng ta không thể sốt ruột."
Nói xong, nàng mười tám tuổi lại thở dài một cái.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng luôn cảm thấy mấy năm này có rất nhiều tai nạn. Là bắt đầu từ lúc nào?
Nhất định là từ sau khi Tỉnh đến Nam Bộ.
Chuyện gì cũng đều là hắn làm ra, cũng không biết mục đích cuối cùng của hắn là gì.
Lúc trước Hiên Viên nhất tộc quật khởi, Thánh Đạo xuất hiện, Tổ Long Chi Tâm rời đi, đều là vì Tỉnh đạt được đồ nơi Uyên Hải.
Lần này nhiều chuyện như vậy, không biết lại là vì cái gì.
Tại lúc Bích Trúc định dùng phương pháp đặc thù để giao đồ cho Trương, nàng nhận được một tờ giấy. Phía trên là phát hiện mới của Trương.
"Có người tính ra trang sách Tiên Hiền đi Nam Bộ."
Bích Trúc sững sờ, Tỉnh là muốn dẫn người tới Nam Bộ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận