Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 900: Nữ Ma Đầu: Hắn Đang Làm Gì?

Chương 900: Nữ Ma Đầu: Hắn Đang Làm Gì?
Chương 900: Nữ Ma Đầu: Hắn Đang Làm Gì?
Sắc trời bắt đầu tối, Giang Hạo ngồi dưới tàng cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong giác quan của hắn, có người đang tới gần bên này. Tu vi cực cao, hơn nữa còn vô cùng quái dị, giống như tồn tại lại không tồn tại.
Nếu không phải từng đi Tây Bộ một chuyến, cảm ngộ được thêm về Vô Danh Bí Tịch, cộng với sự chưởng khống lực lượng đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, hắn thật sự chưa chắc đã phát hiện ra vị trí của đối phương.
Tiếng bước chân truyền đến từ xa, bộ pháp trầm ổn, trạng thái vô cùng tốt.
Chỉ là điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, sau khi đối phương tới gần cũng không hề có dự định rời đi. Theo lý thuyết thì cường giả như này cũng không cần thiết phải chấp nhặt với bọn họ.
Tại sao lại ở lại?
Rất nhanh, Giang Hạo cảm nhận được đối phương đang hướng về phía mình.
Trong lúc nhất thời, lực lượng của hắn bắt đầu âm thầm phun trào. Nếu như đối phương có bất kỳ dấu hiệu xuất thủ nào thì hắn sẽ phản kích. Chỉ là, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, đối phương dừng lại tại vị trí cách hắn không xa, sau đó lên tiếng:
"Vị sư đệ này, có thể tỉnh dậy hay không?" Nghe vậy, Giang Hạo mở mắt ra.
Khi hắn nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy một nam tử che mắt trong tay cầm theo đèn lồng. Đề Đăng đạo nhân (Đốt đèn đạo nhân).
Giang Hạo ra vẻ kinh ngạc, sau đó đứng dậy cung kính nói: "Sư huynh có việc gì sao?"
Giang Hạo nhìn về phía xung quanh, quả nhiên, những người khác ngủ rồi. Đối phương đã ra tay trong lúc mở miệng, nhưng mà chỉ là để cho người ta ngủ thôi.
Đề Đăng đạo nhân đứng tại chỗ, hắn hôm nay lẻ loi một mình. Người đồng hành cùng hắn không biết đã đi chỗ nào.
"Muốn hỏi sư đệ một vài vấn đề." Đề Đăng đạo nhân khách sáo nói.
"Sư huynh cứ hỏi." Giang Hạo cũng không có chút chần chờ.
"Rời khỏi tông môn có khó khăn không?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Khó khăn." Giang Hạo gật đầu:
"Lúc này không giống như trước đó, bây giờ khắp nơi trong tông môn đều có đệ tử của Chấp Pháp Đường, bên ngoài cũng giống như thế, thậm chí còn sâm nghiêm hơn. Muốn rời khỏi, dù là có pháp bảo truyền tống thì cũng rất khó."
"Người mạnh nhất tông môn là ai?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Chắc là Chưởng giáo." Giang Hạo đáp.
"Bạch Chỉ?"
"Bạch trưởng lão là thay mặt Chưởng môn."
"Sư đệ không e ngại ta sao?"
"Sư huynh nói gì vậy chứ, chúng ta đều là đồng môn."
"Đồng môn?" Đề Đăng đạo nhân nhìn qua Giang Hạo, cuối cùng nói:
"Phương hướng rời khỏi tông môn ở đâu?"
Giang Hạo chỉ chỉ bên cạnh, nói: "Bên kia."
Đề Đăng đạo nhân nhìn một cái, có chút cảm khái nói:
"Phương hướng rời đi ở ngay ở chỗ này, đáng tiếc ta chưa chắc đã có thể rời đi."
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn về Giang Hạo: "Sư đệ tên là gì?"
Giang Hạo cũng không suy nghĩ, lập tức đáp lại:
"Khâu Lạc."
Cái tên Khâu Lạc này là Giang Hạo đạt được thông qua giám định một số người, người này đang nhằm vào hắn. Bởi vì vẫn luôn không gặp được, cho nên hắn không biết nội tình. Hiện nay cường giả Đại Thiên Thần Tông muốn biết tên, đương nhiên là phải dùng cái tên này, để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Đề Đăng đạo nhân cười một tiếng, nói: "Tặng ngươi cái này vậy."
Đối phương nói xong thì đưa một chiếc đèn lồng nhỏ ra, có chút tương tự với cái trong tay hắn.
Giang Hạo cầm, cũng không lập tức cất đi: "Đa tạ sư huynh."
"Ta muốn rời đi." Đề Đăng đạo nhân quay người nhìn về phương hướng mà Giang Hạo chỉ trước đó:
"Chỉ là không biết có thể ra ngoài hay không."
"Sư huynh tại sao lại nóng lòng như vậy?" Giang Hạo có chút tò mò.
"Sớm muộn cũng phải đối mặt." Đề Đăng đạo nhân ngẩng đầu nhìn về phương xa:
"Ta vốn mang mục đích mà đến, đương nhiên cũng sẽ mang theo hậu quả mà rời đi. Dù là hậu quả nghiêm trọng đến đâu thì lại có thể thế nào? Gió nổi lên, bèo trôi dạt theo gợn sóng, cho dù hi vọng xa vời, con đường phía trước hắc ám, thì cũng tự nhiên đốt đèn mà đi."
Giọng nói rơi xuống, Đề Đăng đạo nhân nắm chặt đèn lồng trong tay, di chuyển bộ pháp.
Lúc này, vực sâu như ẩn như hiển dưới chân hắn, một con đường đen nhánh kéo dài ở phía trước. Đề Đăng đạo nhân cầm đèn lông hành tẩu trong bóng đêm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắc ám thôn phệ.
"Ta đi rồi, chúng ta có lẽ sẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại. Nhưng mà, ta biết ngươi nhất định khác với những người khác, ta rất thích ngươi."
Đề Đăng đạo nhân dần dần biến mất, giọng nói của hắn rõ ràng rơi vào bên tai Giang Hạo: "Nếu như điều kiện cho phép, ta sẽ đưa ngươi một phần lễ vật. Ngươi là người mà ta thích nhất trong số những người ta gặp được trong mấy năm nay.”
Giang Hạo nhìn đối phương rời đi, lắc đầu thở dài. Đề Đăng đạo nhân là một người không tệ, đáng tiếc là rất khó chạy ra khỏi Thiên m Tông.
Quả nhiên, không đến bao lâu, đại chiến bộc phát.
Đại chiến lần này chỉ là một số người giãy dụa, rất nhanh đã bị trấn áp lại.
Đề Đăng đạo nhân cuối cùng vẫn bị bắt, Giang Hạo không được biết õ. Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn.
Sau đó, Giang Hạo không còn gặp được người nào đặc thù nữa, chỉ là hắn cũng không dám phớt lờ.
---
Bách Hoa Hồ.
Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, báo cáo lại sắp xếp những ngày qua, đồng thời còn nói về tổn thất và thu hoạch.
Tổn thất cực lớn, thu hoạch đại khái chính là có tin tức của Phong Hoa đạo nhân, đồng thời đã tìm được người cụ thể phía sau Thiên Thanh Sơn, có lẽ sẽ có thể biết được càng nhiều, cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao lúc trước bọn hắn lại muốn nhằm vào Thiên m Tông.
"Có tin tức của Phong Hoa đạo nhân?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng." Bạch Chỉ gật đầu, suy tư một lát rồi nói:
"Phân thân của hắn có rất nhiều, nghe nói có phân thân quan trọng ở Lạc Hà Tông.
Nhưng còn không biết cụ thể là ai, nhưng mà chúng ta đã tìm được tung tích bản thể của hắn. Hắn gần đây hình như đang vội vàng tìm một loại thuốc. Cũng chính vì vội vàng nên hắn đã để lộ một vài thứ, không loại trừ khả năng là cố ý lộ ra. Nhưng mà đây cũng là lúc tiếp cận bản thể của hắn, có lẽ qua một chút thời gian nữa sẽ có tin tức."
Hồng Vũ Diệp gật đầu để Bạch Chỉ tiếp tục báo cáo.
Chỉ nói là một lúc, Bạch Chỉ đột nhiên sững sờ, ngay sau đó nghe thông báo từ bên ngoài.
Qua mấy hơi thở, Bạch Chỉ lập tức nói: "Bắt được Đề Đăng đạo nhân, nhưng mà…"
"Nói." Hồng Vũ Diệp uống trà bình thản nói.
Dường như chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến nàng.
"Căn cứ theo tin tức, Đề Đăng đạo nhân nói: Thì ra hắn để cho ta tới, là bởi vì các ngươi sớm đã bày ra thiên la địa võng. Ta muốn biết hắn là ai, lại làm như thế nào để ta tin hắn, lại tới đây." Bạch Chỉ có chút quái dị nói:
"Đây là nguyên thoại."
"Hắn đang chỉ ai?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Bạch Chỉ cúi đầu nói: "Người Chấp Pháp Đường đi qua tìm kiếm, phát hiện là Giang Hạo. Hỏi qua, Giang Hạo cũng nói đúng là gặp một người đốt đèn."
"Ngươi nghĩ như thế nào?" Hồng Vũ Diệp hứng thú mà hỏi.
"Chắc là trùng hợp, nhưng mà quá xảo hợp. Có chút khả nghi, người Chấp Pháp Đường sẽ hỏi thăm đơn giản một chút, nhưng bất kể như thế nào, Đề Đăng đạo nhân bị bắt đều có công lao của hắn. Mà bên trong đám người Đại Thiên Thần Tông, Đề Đăng đạo nhân là đặc thù nhất, chắc là có công tích không nhỏ." Bạch Chỉ cũng rất là bất đắc dĩ:
"Giang Hạo hình như mỗi lần lập công đều cố ý có liên hệ với những người đó, để cho người ta không thể không hoài nghi. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có gì, cực có thể là người ở sau lưng hắn dạy hắn như thế."
Bạch Chỉ lén ngẩng đầu nhìn Chưởng giáo một chút, hỏi dò: "Chưởng giáo cảm thấy nên xử lý như thế nào?"
Hồng Vũ Diệp nhấp miếng trà, nói: "Đây là chuyện của ngươi."
Bạch Chỉ gật đầu, xem ra giống như trước kia là được.
"Bên phía Giang Hạo còn có phát hiện gì không?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận