Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 905: Tài Năng Cái Thế

Chương 905: Tài Năng Cái Thế
Chương 905: Tài Năng Cái Thế
Giang Hạo cảm thấy mình thường xuyên gặp được người xem thường mình tại tầng này. Trước đó, lúc Trúc Cơ, Trang Vu Chân và Hải La đều xem thường hắn. Mịch Linh Nguyệt còn tốt, không có kiêu ngạo như vậy.
Sau đó Kim Đan, mấy người Trang Vu Chân không xem thường hắn nữa, nhưng mà người tiến vào phía sau vẫn không xem hắn ra gì. Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý. Dù sao Kim Đan đúng là chẳng là cái gì ở trước mặt bọn hắn cả. Cho dù tu vi bọn họ rơi xuống, cũng vẫn là Nguyên Thần.
Trước mặt Nguyên Thần, Kim Đan có làm được cái gì? Mà cường giả đều có sự kiêu ngạo của mình, bị một Kim Đan thẩm vấn, lòng có bất mãn là chuyện đương nhiên.
Lúc này Man Cốt lạnh lùng nhìn Giang Hạo, nói:
"Ngươi dự định làm sao để thẩm vấn ta? Nghiêm hình tra tấn hay là giết gà dọa khỉ? Ngoài việc làm cho tu vi rơi xuống ra thì các ngươi còn chiêu gì? Cố ý để chúng ta có thể trốn, sau đó lại truy kích chúng ta? Để chúng ta sợ hãi và tuyệt vọng? Yên tâm đi, trong nháy mắt đi ra, ta sẽ tự sát cho các ngươi xem."
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lòng có chút cảm khái, người này cao minh như vậy sao? Hoàn toàn không sợ sinh tử. Dạng người này phiền toái nhất, nhưng mà người một lòng muốn chết, luôn cảm giác không bình thường. Hễ là người có chút quyến luyến, đều muốn sống, trừ khi sống sót sẽ ảnh hưởng đến chuyện khác.
"Tiền bối đến vì thần hồn Thánh Chủ sao?" Giang Hạo mở miệng dò hỏi.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ trả lời ngươi sao?" Man Cốt từ đầu tới cuối vẫn không coi trọng Kim Đan trước mặt.
Giang Hạo thở dài trong lòng. Sau đó phát động thần thông, giám định.
Xem tình huống của người này một chút đã.
【 Man Cốt: Nguyên danh Phong Thanh đạo nhân, vốn là đệ tử Chuyển Luân Thần Tông Tây Bộ, sau đó phản tông rời đi, từ đây trở thành Man Cốt, một lòng làm việc vì Phong Hoa đạo nhân. Nhưng đối phương tâm ngoan thủ lạt, sau khi phát hiện hắn có vợ con tại Chuyển Luân Thần Tông liền dùng vợ con hắn để áp chế. Nhưng hắn vẫn còn một đạo phòng tuyến, có thể bảo đảm cho vợ con bình an. Chỉ khi lấy được lá trà Cửu Vũ của Chuyển Luân Thần Tông thì mới có thể chân chính khiến hắn hiểu được vợ con mình đã bị phát hiện. Hiện tại hắn không muốn phản bội Phong Hoa đạo nhân, một lòng muốn chết. Chỉ có hắn chết thì rất nhiều người mới sẽ an tâm. Hơn nữa, hắn nhìn trộm được một số bí mật của Đại Thiên Thần Tông, đã định trước là phải chết. Những người kia quá lâu không thấy hắn, sẽ chuyển mục tiêu lên vợ con hắn. 】
Nhìn thần thông phản hồi, lông mày Giang Hạo cau lại.
Chuyển Luân Thần Tông.
Đây không phải là tông môn của Quan Trung Phi sao? Lá trà Cửu Vũ rất khó lấy được sao? Nhưng mà, đối phương lại làm việc cho Phong Hoa đạo nhân, đúng là khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Xem ra nhất định phải biết được một số tin tức từ trong miệng hắn. Nhưng mà bây giờ tạm thời vẫn không cần để ý tới, cứ để đó một khoảng thời gian đã.
"Không quấy rầy tiền bối nữa."
Giang Hạo xoay người đi đến trước mặt Băng Tinh. Đối phương liếc mắt nhìn hắn, không có bất kỳ biểu tình gì. Trong mắt mang theo bi thương và tuyệt vọng.
Giang Hạo không có mở miệng, đi tới trước mặt Đề Đăng đạo nhân.
"Giang sư đệ muốn hỏi cái gì?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Sư huynh đến vì thần hồn Thánh Chủ?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều đến vì thần hồn Thánh Chủ. Nhưng mà ta cũng không chắc về tác dụng của thần hồn lắm, là người ở phía trên để chúng ta tới. Đương nhiên, mỗi người chúng ta đều có mục đích của mình. Có không ít người của Đại Thiên Thần Tông đều bị ước thúc." Đề Đăng đạo nhân quay đầu nhìn về phía bên cạnh:
"Ví dụ như bọn hắn, đều có một ít lực lượng ước thúc."
"Sư huynh thì sao?" Giang Hạo tò mò.
"Ta cũng có một chút đi." Đề Đăng đạo nhân nói.
Giang Hạo không tiếp tục hỏi nữa, không người nào của Vô Pháp Vô Thiên Tháp nói chuyện Phong Hoa đạo nhân với hắn. Đề Đăng cũng không biết chuyện thần hồn. Nếu lại hỏi những chuyện khác thì có vẻ có chút không lễ phép, vẫn phải xem Vô Pháp Vô Thiên Tháp nghĩ đã. Sau đó, hắn không lưu lại, quay người rời đi.
"Như này đã đi rồi?" Man Cốt cười nhạo, nhìn đám người Mịch Linh Nguyệt:
"Các ngươi nói ai không có kết cục tốt?"
Mịch Linh Nguyệt nhìn đối phương một cái, nói:
"Ngươi lợi hại, ngươi phách lối, về sau sẽ có người khóc."
"Ha ha, ta ít nhất còn có thể cười mấy ngày, ngươi thì sao?" Man Cốt cười lạnh:
"Một khi chuyện của ngươi bị bại lộ, ngươi nói ngươi sẽ như thế nào?"
"Chuyện này cũng không cần các hạ quan tâm." Giọng nói của Mộc Long Ngọc lạnh như băng nói.
"Cũng đúng, ngươi là Thiên Vương không sợ Đại Thiên Thần Tông, nhưng mà phu nhân ngươi thì sao?"
Man Cốt ngồi xuống, không thèm quan tâm những người này nghĩ gì.
"Ta muốn đi ra ngoài." Băng Tinh thấp giọng nói.
Nhưng mà, người nơi này không có người nào có tư cách đưa nàng ra ngoài, cũng không có người hiểu nàng.

Rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo quay về trong sân.
Muốn để Man Cốt mở miệng, cần có lá trà Cửu Vũ. Mà lá trà tại Tây Bộ.
Muốn lấy được, trừ khi là tự mình đi một chuyến, hoặc là tìm Trương tiên tử hỗ trợ.
"Tìm Trương tiên tử cần chờ tụ hội, không biết phải chờ bao lâu."
Tụ hội thỉnh thoảng là ba tháng một lần, thỉnh thoảng là nửa năm.
Tóm lại là không cách nào dự đoán thời gian, trừ khi là xảy ra chuyện lớn. Nhưng gần đây hình như không có chuyện gì.
Khó nói trước được cần chờ bao lâu mới tới tụ hội.
"Không đợi cũng không được." Giang Hạo lắc đầu thở dài.
Sau đó, hắn bắt đầu nghỉ ngơi. Hiện tại vẫn nên mau chóng tăng cao tu vi.
Ngày kế tiếp.
Lúc sáng sớm.
Thời tiết tháng hai mặc dù không lạnh, nhưng cũng có chút lạnh.
Sau khi tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, hắn liền dự định rời đi. Chỉ là, trước cửa đột nhiên có một cái đầu nhỏ thò vào:
"Sư huynh?"
“Vào đi." Giang Hạo bất đắc dĩ nói.
Người tới chính là Tiểu Li.
Nàng nhún nhảy một cái rồi đi vào, sau đó lấy ra quả bàn đào đã giữ mấy tháng ra:
“Cái này cho sư huynh."
Giang Hạo nhận đào, lông mày cau lại.
Phải biết mùa Bàn Đào Thụ đã qua, hiện tại bàn đào ở đâu ra? Hắn quay đầu nhìn bàn đào một chút, cũng không có kết quả.
"Là trước đó, ta giữ lại cho sư tỷ ăn, nhưng sư tỷ chỉ ăn một quả, bảo đưa quả còn lại cho sư huynh ăn." Tiểu Li chân thành nói.
Giang Hạo nhướng mày. Hắn biết sư tỷ trong miệng Tiểu Li là ai.
Cắn một cái, lông mày hắn lập tức nhăn lại, không chỉ có độc mà còn khó ăn.
Biến chất?
"Có phải là ăn rất ngon hay không?" Tiểu Li buồn tẻ nhìn xem.
"Tại sao ngươi lại cảm thấy ăn ngon?" Giang Hạo hỏi.
"Không ngon thì sao sư tỷ lại giữ lại cho sư huynh chứ?" Tiểu Li một mặt ngây thơ.
Giang Hạo thu hồi ánh mắt, cuối cùng ăn hết bàn đào. Hắn vốn muốn cho Tiểu Li, nhưng lại không muốn nàng cảm thấy tại sao quả đào lại trở nên khó ăn.
"Đúng rồi, sư tỷ còn nói cái này sẽ không sáng lên nữa."
Tiểu Li đưa Long châu cho Giang Hạo: "Sư tỷ nói để sư huynh nghĩ biện pháp là được."
Giang Hạo tiếp nhận Long châu, lực lượng không còn nhiều lắm.
Nhưng mà mình thì có biện pháp nào?
Chỉ có thể thử tìm lực lượng liên quan tới Long tộc, sau đó bổ sung lực lượng cho Long châu.
Sau đó, bọn hắn mang theo con thỏ tiến về Linh Dược Viên.
Buổi chiều.
Một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, sơn hà chấn động, linh khí hội tụ vây quanh đạo kiếm quang kia.
Biến cố đột nhiên khiến cho rất nhiều người chấn kinh. Giang Hạo cũng quay đầu nhìn lại, cảm nhận được kiếm ý thì mỉm cười:
"Hàn sư đệ quả nhiên thành công, kiếm ý như thế, lực lượng như thế, có lẽ rất nhanh sẽ có thể đi vào Kim Đan hậu kỳ.”
Nếu như hắn đoán không sai, nguồn gốc của đạo kiếm ý này đến từ Hàn Minh vẫn luôn không xuất hiện.
Giang Hạo còn nhớ rõ Hàn sư đệ thiếu hắn một ngàn linh thạch không trả, chắc là cũng sắp rồi.
Cũng không biết là hiện tại tới, hay là sau khi tấn thăng mới tới khiêu chiến.
Lúc này chư vị sư huynh nhanh chóng đi qua, muốn biết rõ ràng tình huống.
Ngày kế tiếp.
Hàn Minh danh dương Thiên Âm Tông.
Có tài năng cái thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận