Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 911: Hoàn Toàn Xứng Đáng Là Vương

Chương 911: Hoàn Toàn Xứng Đáng Là Vương
Ngày kế tiếp.
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mộc Long Ngọc ngồi ở trước mặt Hải La Thiên Vương, van nài hắn:
"Hải La, cơ hội khó có được, ngươi bây giờ trở về còn kịp."
"Cái gì mà kịp?" Hải La Thiên Vương khinh thường nói:
"Ta có muốn thành tiên hay không còn không phải xem ý của ta? Ta hiện tại không muốn trở thành tiên, các ngươi chẳng lẽ còn có thể ép buộc được ta?"
"Hắn Nguyên Thần viên mãn không thành tiên được, sợ ra ngoài sẽ mất mặt." Mịch Linh Nguyệt cười nói:
"Chỉ cần hắn không thử thì sẽ vĩnh viễn không thất bại, sẽ vĩnh viễn có thể nhìn xuống từ trên cao."
"Ha ha, ngươi cho rằng phép khích tướng có tác dụng đối với bản Thiên Vương sao?" Hải La Thiên Vương lùi ra sau, vẻ mặt khinh thường.
"Hải La Thiên Vương, nếu như ta mời vương của ngươi hỗ trợ, ngươi có phải là sẽ ngoan ngoãn trở về hay không?" Mộc Long Ngọc mở miệng hỏi.
Hải La Thiên Vương hừ lạnh một tiếng:
"Các ngươi thật sự cho rằng có người có thể chi phối ta sao? Chỉ là một cái Kim Đan thì tính là gì…"
Soạt soạt!
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Hải La Thiên Vương lập tức ngậm miệng.
"Ha ha ha!!!" Man Cốt cười ha ha, hắn ôm bụng nhìn Hải La, nói: "Đây chính là Thiên Vương? Thập Nhị Thiên Vương hải ngoại chỉ có như vậy? Vậy mà lại e ngại một Kim Đan hậu kỳ như thế! Quá khôi hài, đây chính là cái gọi là Thiên Vương sao?"
Mịch Linh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Man Cốt, nói:
"Thật ra ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, nếu không thì vương của Hải La Thiên Vương thật sự sẽ dạy ngươi cách làm người."
“Đừng nói giỡn nữa." Man Cốt cười lạnh, nói:
"Thật sự cho rằng bọn hắn có thể uy hiếp được ta? Một tên Kim Đan? Kim Đan muốn uy hiếp ta, ít nhất phải đợi một trăm năm nữa."
Lúc này, thật sự có tiếng bước chân truyền đến.
Người đi vào là một nữ tử mặc hắc bào, nàng nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đi đến trước nhà tù số năm: "Man Cốt?"
"Làm sao? Đổi một người tới thẩm vấn ta? Lần này tu vi còn tạm được, mạnh hơn Kim Đan trước đó gấp trăm ngàn lần. Ta chính là xem thường người có tu vi yếu hơn ta. Nếu lại để cho hắn đến, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện thẩm vấn ta nữa." Man Cốt lạnh lùng nói.
Trang Vu Chân cảm thấy đối phương thật sự có chút không tầm thường, không cho vương của Hải La Thiên Vương chút mặt mũi nào.
"Ta không phải đến để thẩm vấn ngươi."
Nữ tử hắc bào lấy một cái hộp tinh xảo ra rồi đặt ở trước nhà tù, bình tĩnh nói: "Kim Đan sư đệ kia nhờ ta giao cho ngươi. Hắn nói ngươi không chào đón hắn cho lắm nên không tới nữa. Hi vọng, sau khi ngươi thấy vật này thì có thể chào đón hắn hơn một chút."
Sau khi để đồ xuống, nữ tử hắc bào liền đi ra ngoài, không có ý định ở lại lâu thêm.
"Ha ha ha." Man Cốt cười nhạo:
"Kim Đan này đúng là rất thức thời, đáng tiếc Kim Đan chỉ là Kim Đan, cũng không làm nên chuyện gì."
Nhưng mà sau khi nghe nữ tử hắc bào nói xong, Trang Vu Chân, Hải La Thiên Vương, Mịch Linh Nguyệt đều có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu.
Tới rồi.
Vương của Hải La Thiên Vương sắp xuất thủ.
Nhưng mà lần này không giống với trước đó, bọn hắn cũng không xác định được có phải là thật sự xuất thủ hay không.
Sự thay đổi vẻ mặt của đám người Trang Vu Chân bị Băng Tinh bên cạnh thấy được. Trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng nhiều thêm một tia tò mò, sau đó nàng nhìn về phía Man Cốt.
Mộc Long Ngọc cũng quay đầu nhìn sang, muốn nhìn một chút xem Kim Đan kia đưa cái gì tới, lại có hậu quả gì.
Man Cốt cầm cái hộp lên:
"Ta cũng muốn xem xem hắn có thể đưa cho ta thứ gì, lấy lòng ta? Làm ta cảm động sao? Ngây thơ."
"Ngươi cứ mở ra xem trước đã." Mịch Linh Nguyệt nói.
Nàng có chút chờ mong.
Man Cốt hừ lạnh một tiếng, sau đó mở hộp ra.
Ngay từ đầu hắn cũng không thèm để ý tới, bởi vì hắn biết mặc kệ là cái gì thì đều không thể khiến hắn để ý. Toàn bộ Nam Bộ không có bất kỳ chuyện gì hay là kẻ nào có thể uy hiếp được hắn, cho nên không cần thiết phải để ý.
Trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, đối phương có thể lấy ra được thứ gì? Chỉ là lòe người mà thôi.
Mà trong nháy mắt mở hộp ra, con ngươi của hắn co rụt lại.
Trong hộp có chứa một ít lá trà, bên cạnh có linh khí lưu chuyển, giống như có người đang tu luyện.
Đây là…
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Man Cốt lắc đầu, cả người có chút hoảng hốt:
"Không thể nào, vật này sao có thể xuất hiện ở đây được? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đây là chuyện không thể nào."
Nói xong, Man Cốt gầm thét với bên ngoài:
"Không có khả năng, các ngươi đừng có mà gạt ta. Ta sẽ không mắc lừa, đây tuyệt đối là giả. Các ngươi không gạt được ta, không gạt được!!"
"Ra đây, ra đối chất với ta, ra đây!"
Man Cốt dùng tất cả sức lực để gầm thét đối với bên ngoài: "Ra, cút ra đây cho ta. Các ngươi thế mà dùng thứ này để uy hiếp ta? Buồn cười, quá buồn cười. Đây chính là chuyện không thể nào, các ngươi đúng là không biết tốt xấu. Người đâu? Ra đây, ra đây cho ta. Các ngươi cút ra đây cho ta, ra nói cho ta biết đây là giả, là giả."
Oanh
Oanh!
Man Cốt đụng vào cửa nhà tù, ánh mắt trợn lên:
"Ra, đi ra cho ta, các ngươi rốt cuộc đã làm gì? Tại sao, tại sao vật này lại ở chỗ này? Nói chuyện đi chứ!!!"
"Kim Đan kia đâu? Ta muốn gặp Kim Đan kia, gọi hắn tới. Gọi hắn đến!!"
Ầm!
Ầm!!
"Vô sỉ, hèn hạ vô sỉ, các ngươi quá vô sỉ. Ta muốn gặp Kim Đan kia, để hắn tới gặp ta, chuyện gì cũng đều dễ thương lượng. Các ngươi muốn hỏi chuyện gì thì cứ hỏi, ta muốn gặp Kim Đan kia."
Nghe Man Cốt gầm thét, Mịch Linh Nguyệt có chút chấn kinh:
"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi hình như không còn giống như lúc trước nữa. Trước kia hắn chỉ là mở miệng, hiện tại thế mà trực tiếp động thủ. Không vẫy tay ta còn cảm thấy có chút không quen."
"Ừm." Hải La Thiên Vương chết lặng gật đầu:
"Ta vẫn cảm thấy vẫy tay sẽ tốt hơn một chút."
Trang Vu Chân cũng gật đầu.
Vẫy tay thì bọn họ còn có chỗ để giảm xóc, hiện tại trực tiếp tặng đồ, bọn hắn sợ ngay cả chỗ giảm xóc đều không có.
"Làm người vẫn không nên quá tự tin, nhất là ở chỗ này." Mịch Linh Nguyệt có chút cảm khái.
Phải biết, ở đây không có một người nào là bình thường. Nhưng mà, mặc kệ bên ngoài bọn hắn lợi hại thế nào thì đến đây đều phải khiêm tốn và thiện chí giúp người. Nhất là khi đối mặt với vương nơi này.
Đề Đăng đạo nhân có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết thì không ai có thể uy hiếp được Man Cốt. Nhưng mà hắn vừa mới bị uy hiếp, hiện tại thậm chí còn đang cầu xin đối phương đến thẩm vấn hắn. Mà nguyên nhân mọi chuyện chính là Giang sư đệ tặng một món đồ.
Trực tiếp phá vỡ trái tim của Man Cốt.
Năng lực như thế đúng là không thể tưởng tượng được.
"Khó trách, khó trách hắn có thể trồng được đóa hoa kia, có lẽ nơi này sẽ có thu hoạch mà ta không tưởng tượng được."
Đề Đăng đạo nhân có loại cảm giác này.
Sau khi đi vào Thiên m Tông, hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhân sinh có đôi khi chính là như vậy, luôn có một loại cảm giác không hiểu tại lúc gặp được cơ duyên. Chỉ là cực ít người sẽ để ý tới loại cảm giác này.
---
Bên ngoài.
Ngân Sa tiên tử cũng đã nhận ra tình huống bên trong.
"Sư tỷ, rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể khiến cho Man Cốt trở nên như vậy? Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để thẩm vấn hắn, không bắt đầu thẩm vấn sao?" Tiên tử vừa mới đi vào hỏi.
"Không vội, lúc này mới là lần thứ nhất, Giang sư đệ động thủ thì chắc là đang còn mấy lần nữa, cứ để đó một đoạn thời gian đã." Ngân Sa tiên tử dừng một chút rồi nhắc nhở:
"Không cần truy cứu đến cùng về thủ đoạn của Giang sư đệ, chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được."
Hắc bào tiên tử gật đầu.
"Sư tỷ, tại sao bọn hắn lại nói Giang sư đệ là vương của tầng này?" Hắc bào tiên tử hỏi.
Nàng mới trở về từ bên ngoài, đi bắt một phản đồ tàn sát đệ tử tông môn. Một lần đi chính là hơn ba mươi năm, trước đó không lâu mới giết được đối phương, lúc này mới không rõ chuyện nơi này.
"Trước đó tầng thứ năm chỉ là tầng bình thường, cho đến khi chúng ta mời Giang sư đệ tới. Cho đến hiện tại, tầng thứ năm không có người mà Giang sư đệ không thẩm vấn được. Đừng nhìn người nơi này đều mạnh miệng. Đó đều là lúc sư đệ không tới, gặp rồi bọn hắn sẽ khuất phục rất nhanh." Ngân Sa tiên tử nói với vẻ chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận