Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 916: Giang Hạo: Chưởng Giáo Chắc Là Chết Rồi

Chương 916: Giang Hạo: Chưởng Giáo Chắc Là Chết Rồi
Bạch Chỉ dẫn người xuất phát. Nàng cũng đã nhận được tin tức, Vô Pháp Vô Thiên Tháp sau này sẽ có thêm một người trực phiên, sẽ trung thành tuyệt đối, nguyện xông pha khói lửa, thà chết không từ.
Nàng không truy đến cùng vấn đề tại sao Chưởng giáo lại lên tiếng. Nếu như đối phương đã gật đầu, như vậy thì sẽ là một thành viên của Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nên làm cái gì thì làm cái đó, như thế nào sẽ như thế đó.
Có lẽ Chưởng giáo chỉ là nhân từ nhất thời, chưa từng hỏi cái khác, mọi chuyện cớ sắp xếp theo ý của nàng là đủ.
Cùng ngày.
Giang Hạo đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Lúc đến, hắn không nhìn thấy Man Cốt, cũng không biết đã được đưa tới nơi nào, cũng không biết có còn sống hay không. Hắn không có hỏi nhiều, nhưng đoán là đã có một ít tiến độ.
Tin tức về Phong Hoa đạo nhân chắc là phải biết không ít, không biết Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ có phản ứng như thế nào. Nếu như muốn bắt dạng người này không biết cần xuất động nhân vật cấp bậc gì? Hắn không được biết.
Bạch Chỉ Trưởng lão đừng ra ngoài là được. Thi Hải lão nhân sắp tới, có thể đối kháng chính diện chắc cũng chỉ có một mình Bạch Chỉ.
Còn Chưởng giáo…
Mình tới đây lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy chân nhân, vẫn luôn là Bạch Chỉ Trưởng lão thay mặt Chưởng môn. Có lẽ Chưởng giáo đã chết, chỉ là vì chấn nhiếp bên ngoài nên không dám tuôn ra.
Mà bây giờ Bạch Chỉ Trưởng lão đang nhanh chóng biến cường, cũng có thể dần dần thay thế sự ảnh hưởng của Chưởng giáo. Khi đó lại nói Chưởng giáo thoái vị, du lịch thiên hạ cũng hợp tình hợp lý.
Nếu không, cứ nói Chưởng giáo đang bế quan, lại không có bất kỳ chuyện gì, hắn có chút không tin.
Đi vào tầng thứ năm, Giang Hạo mang rượu và thịt cho Trang Vu Chân. Hắn phát hiện Mộc Long Ngọc vẫn còn ở đó.
Tại sao phải khuyên Hải La Thiên Vương như thế?
Lúc này, Mộc Long Ngọc do dự một chút rồi nói:
"Giang đạo hữu, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?"
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Mà Hải La Thiên Vương dường như cũng trở nên khẩn trương. Giang Hạo nhìn ở trong mắt, cũng không có để ý. Nếu Mộc Long Ngọc Thiên Vương đã muốn mượn một bước nói chuyện, hắn chỉ có thể đồng ý. Hắn không đắc tội nổi với tiền bối như này, cũng không cần thiết phải đắc tội. Dù sao thì quan hệ giữa mọi người cũng tạm được.
Một lát sau.
Giang Hạo và Mộc Long Ngọc Thiên Vương đến bên cạnh: "Thiên Vương muốn hỏi điều gì sao?"
"Ta muốn Hải La cùng ta quay về hải ngoại, không biết đạo hữu có biện pháp gì hay không?" Mộc Long Ngọc hỏi.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, tại sao lại muốn mang Hải La Thiên Vương trở về?
"Việc này liên quan đến một chuyện lớn, không có Hải La thì chúng ta không có cách nào tiến hành." Mộc Long Ngọc giải thích đại khái.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút hiểu rõ.
Vì thành tiên.
Nhưng mà hắn biết dù là Hải La Thiên Vương trở về, Thập Nhị Thiên Vương tề tụ cũng không có khả năng thành tiên.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối bất lực."
Để Hải La Thiên Vương ra ngoài chẳng khác nào sẽ không còn cách uy hiếp Hải La Thiên Vương. Chuyện hắn lo lắng chính là ra ngoài. Cho nên để hắn làm chuyện này, từ vừa mới bắt đầu sẽ thất bại.
"Thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao?" Mộc Long Ngọc hỏi.
Giang Hạo gật đầu:
"Nếu để Hải La Thiên Vương rời đi sẽ mang ý nghĩa không có bất kỳ biện pháp nào."
Mộc Long Ngọc có chút khó có thể tin nổi, hắn nghe ra được một chút ý khác. Hải La Thiên Vương sở dĩ nghe lời là bởi vì ở lại chỗ này. Để hắn rời đi, hắn sẽ không thèm nghe lời nữa.
Cho nên ngoại trừ tự nguyện, không có bất kỳ biện pháp nào để hắn rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp cả. Mộc Long Ngọc rũ mắt, do dự một chút rồi hỏi:
"Đạo hữu tin tức linh thông, chắc là phải biết một số việc ở hải ngoại đúng chứ?"
Giang Hạo chỉ là lắc đầu, cũng không có thừa nhận.
Mộc Long Ngọc cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nói: "Trước đó Thánh Hiền chi tư mở tiên lộ, ta đã thử qua một lần nhưng khó mà thành tiên. Đạo hữu cảm thấy sau này có dễ thành tiên không?"
Cuối cùng Mộc Long Ngọc giải thích:
"Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đạo hữu có thể tùy tiện nói."
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, sau đó nói:
"Chuyện thành tiên cách vãn bối quá xa, cho nên không thể nào hiểu được."
Trong lòng Mộc Long Ngọc rất là bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Giang Hạo cũng không có nói thật. Nhưng mà cũng không có khả năng hỏi nhiều, sau đó hắn nghĩ tới cái gì, nói:
"Man Cốt hình như đã gia nhập Thiên m Tông, trước mắt đang làm việc cho Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Mặt khác, Bạch Chưởng môn hình như đã rời khỏi tông môn."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Man Cốt gia nhập Thiên m Tông?
Loại chuyện này chưa từng xảy ra, chí ít là hắn sau khi đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp chưa từng xảy ra chuyện này. Tại sao Man Cốt lại khác với những người khá?
Giang Hạo nghĩ mãi mà không thông, theo kết quả giám định, hắn cũng không có chỗ nào không giống bình thường. Hắn cũng chỉ suy tư về vấn đề này một chút, chuyện quan trọng hơn nằm ở vế sau.
Bạch Trưởng lão rời đi. Chuyện này…
Nếu như Thi Hải lão nhân triệu hoán thi thể thì ai có thể chống cự? Bạch Trưởng lão rời đi, các mạch chủ khác bị thương. Nếu như thật sự gặp phải sẽ có một chút phiền phức.
Sớm biết vậy hắn đã tìm cơ hội nói ra chuyện của Thi Hải lão nhân rồi, Giang Hạo thầm thở dài.
Thi Hải lão nhân tới từ Tây Bộ, vô thanh vô tức. Thiên m Tông không thể chú ý tới đối phương. Hiện tại chỉ có thể hi vọng Bạch Trưởng lão có thể nhanh chóng trở về. Cũng hi vọng Thi Hải lão nhân có thể đến trễ một chút.
Sau đó, Giang Hạo đi tới bên cạnh đám người Trang Vu Chân. Cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Băng Tinh.
Bởi vì đều cần thẩm vấn, cho nên vẫn phải hiểu rõ nội tình của những người này.
Hải La Thiên Vương vốn có chút thấp thỏm, thấy Giang Hạo không để ý hắn, lại bắt đầu đắc ý, bày ra dáng vẻ không ai có thể ép được ta.
Mộc Long Ngọc thầm thở dài. Nếu như Giang Hạo không lừa hắn, như vậy Hải La Thiên Vương căn bản không có khả năng ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Vậy phải làm sao để thành tiên đây?
Cơ duyên tốt đẹp đã xuất hiện, bọn hắn cần cộng đồng cố gắng. Sự cố gắng này cũng không phải là một sớm một chiều, nói ít cũng phải mấy chục năm. Bởi vì đây là cơ duyên trăm năm. Thành tiên cũng không phải là việc nhỏ, chớ nói đến việc Thập Nhị Thiên Vương cùng nhau thành tiên. Bọn họ cần chuẩn bị rất nhiều thứ, đơn vị đương nhiên phải tính bằng năm. Hiện tại Hải La Thiên Vương không ở đó, tiên duyên của bọn hắn thiếu đi một vòng, ảnh hưởng cực lớn.
Xem ra cần phải nghĩ biện pháp lần nữa.
Do dự một chút, hắn lại đột nhiên nhìn về phía Giang Hạo. Hắn cảm thấy bản thân Giang Hạo đã lợi hại, nhưng mà người ở sau lưng hắn chắc là càng lợi hại hơn, có lẽ có thể hỏi thăm một hai. Không cần gấp, hắn còn không có trở về, có cơ hội mở miệng.
"Ngươi cũng muốn uy hiếp ta?" Băng Tinh nhìn qua Giang Hạo hỏi. Vẻ mặt nàng sa sút, có chút tuyệt vọng. Cả người đều không có tinh thần, dường như đời này chỉ có như vậy.
"Không cần uy hiếp ta, ngươi không có thứ gì có thể uy hiếp ta. Ta không có tu vi cũng không muốn sống." Băng Tinh nói.
Giang Hạo cũng không mở miệng, chỉ là mở giám định.
Thần thông vận chuyển.
【 Băng Tinh: một thành viên của Băng Linh tộc, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn lại Nguyên Thần sơ kỳ. Từ nhỏ cô độc, không ai chơi đùa cùng nàng, không ai hỏi thăm tình huống của nàng, không người biết nàng khó chịu, càng không người duỗi tay ra tương trợ. Sau khi tu luyện, nàng luôn trưởng thành cùng với tu vi, xem tu vi là người bạn tốt nhất, cùng sinh cùng chết, thề không phản bội. Sau khi tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp đã lật đổ nhận biết của nàng, tu vi của nàng đang nhanh chóng biến mất. Nàng như đang nhìn người bạn của mình dần dần chết đi. Nàng bất lực, nhưng không biết làm thế nào. Nàng đang khóc, khóc rất bi thương, nhân sinh giống như tiến vào tuyệt vọng. Nhưng mà không người nào có thể hiểu rõ, không ai biết được, không người hiểu nàng. 】
Nhìn thấy những thứ này, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thế mà không nói về bất kỳ bí mật gì, cũng không có nói nàng làm gì tại Đại Thiên Thần Tông. Chỉ nhấn mạnh con người của nàng.
Lúc này Băng Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Ngươi hiểu ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận