Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 927: Nếu Ngươi Đã Cầu Ta Thì Ta Sẽ Giúp Ngươi

Chương 927: Nếu Ngươi Đã Cầu Ta Thì Ta Sẽ Giúp Ngươi
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ đối với yêu cầu của Diệp sư tỷ. Yêu cầu này khiến hắn có chút để ý. Nội dung cụ thể thật ra rất đơn giản, đó chính là nàng nuôi hai con gà vàng dùng để đột phá, hiện tại thiếu mất một con, khiến cho việc đột phá của nàng bị trì hoãn. Nhưng mà gà vàng đi tới đây cũng có trách nhiệm của nàng, cho nên nàng cũng lui một bước. Để Giang Hạo hỗ trợ nuôi hai con. Diệp sư tỷ sẽ đưa gà con và trả linh thạch.
Việc nuôi dưỡng linh thú cũng không phải là dễ dàng, Giang Hạo cũng không muốn nuôi. Bởi vì con gà này có chút bình thường, nuôi lớn chắc chắn sẽ không bớt lo như vậy. Không chỉ như thế, hắn hoàn toàn có thể đi mua hai con tương tự.
Gà vàng ít có, nhưng cũng không phải là không có.
"Không giống." Diệp Nhã Tình lắc đầu nói:
"Ta dùng biện pháp đặc thù để chăn nuôi, chất thịt, hương vị, không giống bình thường."
Giang Hạo: "…"
Hắn hoài nghi cái gọi là dùng để tấn thăng của sư tỷ chính là ăn một bữa ngon trước khi tấn thăng.
"Đúng là không giống." Tiểu Li gật đầu khẳng định.
Ngươi còn mở miệng? Giang Hạo thầm thở dài. Lông mày hắn cau lại, đang suy nghĩ làm như thế nào để đối phương hài lòng, sẽ không làm khó mình.
Chỉ là, lúc này nơi xa có người đang nhanh chóng tới gần, hai người quay đầu nhìn lại đều có chút ngoài ý muốn.
Là Bạch Dạ ngồi trên xe lăn.
Thế mà đi ra rồi? Giang Hạo thầm kinh ngạc. Hắn chưa từng gặp mặt Bạch Dạ chính diện.
Khí tức của hắn hôm nay coi như bình ổn, nhưng mà cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Tu vi cũng chỉ ổn định tại Nguyên Thần sơ kỳ. Trong mắt có một loại ưu sầu và bất đắc dĩ.
"Bạch Dạ?" Diệp Nhã Tình kinh ngạc nói.
Giang Hạo cúi đầu thi lễ gặp mặt: "Bạch sư huynh, Liên sư tỷ."
Không chỉ Giang Hạo, Bạch Dạ cũng là lần thứ nhất tiếp xúc với đối phương ở khoảng cách gần như vậy.
Kim Đan hậu kỳ, thời gian mới trôi qua bao lâu.
Tất cả mọi người đều chăm chú vào Đoạn Tình Nhai Hàn Minh, đều không để ý đến Giang Hạo. Có lẽ là bởi vì Nguyện Huyết Đạo, khiến cho người ta căn bản không có để ý như vậy. Mặc dù Nguyện Huyết Đạo cao minh, nhưng cũng không phải là đại đạo, chẳng mấy chốc sẽ dừng bước.
Trước khi gặp người thật, Bạch Dạ không cách nào xác định được cái gì. Nhưng mà vừa đối mặt, hắn đã cảm thấy người này tuyệt không phải vật trong ao.
Đương nhiên, phần lớn tự tin là đến từ Thiên Hương Đạo Hoa ở trong sân của đối phương.
"Giang sư đệ khách sáo rồi, ta chỉ là người già yếu tàn tật, không bằng sư đệ." Bạch Dạ khách sáo nói, tư thái của hắn rất thấp.
"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Diệp Nhã Tình nghiêng đầu hỏi.
"Nghe nói sư tỷ ở chỗ này, là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Bạch Dạ dò hỏi.
"Sủng vật của Giang sư đệ ăn mất đồ quan trọng của ta, cho nên mới muốn cái công đạo." Diệp Nhã Tình nói rõ.
"Là cái gì?" Bạch Dạ lại hỏi.
Diệp Nhã Tình nói về chuyện gà vàng.
"Loại chuyện này không phải là đang làm khó Giang sư đệ sao? Hắn biết trồng linh dược, chưa chắc đã tinh thông chuyện nuôi dưỡng."
Bạch Dạ nói nghiêm túc: "Nếu sư tỷ cần, ta đang rảnh rỗi cũng có thể giúp một tay."
Giang Hạo gật đầu, cung kính nói: "Nếu như sư tỷ có linh dược gì cần trồng, sư đệ nhất định toàn lực ứng phó."
Diệp Nhã Tình nhíu mày: "Ngươi biết trồng linh dược thượng phẩm?"
"Biết." Giang Hạo gật đầu.
"Ta có một ít hạt giống, nhưng mà ta chỉ có thể cho linh thạch cơ sở." Diệp Nhã Tình nói.
"Không thành vấn đề." Giang Hạo nói.
Lần này hắn không nói muốn xem trước linh dược mà là lập tức đồng ý. Nếu không, nuôi gà vàng sẽ được không bù mất.
"Vậy ngươi nuôi cho ta sáu con?" Diệp Nhã Tình nhìn về phía Bạch Dạ nói:
"Ta cũng chỉ cấp linh thạch như bình thường."
Trong lòng Bạch Dạ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đồng ý, chỉ cần không xảy ra xung đột là được. Nếu không thì hậu quả khó mà đoán trước.
Sau khi nói xong mọi chuyện, Giang Hạo liền đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi.
"Cuối cùng cũng không rước phải phiền toái lớn gì."
Lần này cũng coi như là nhân họa đắc phúc, không gặp phiền phức, còn nhiều thêm hạt giống linh dược.
"Bạch Dạ đang giúp ta? Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Giang Hạo do dự hồi lâu, cảm thấy sau này có thể nới lỏng một chút. Có lẽ đối phương đã hoàn toàn buông xuống.
Chờ sau khi mình tấn thăng Nguyên Thần ở mặt ngoài, hắn chắc là sẽ hoàn toàn buông xuống, mình cũng không cần đi tìm hắn nữa.
Sau khi suy nghĩ những thứ này, hắn nhìn về phía đám Tiểu Li.
Lúc này Tiểu Li ôm con thỏ, hai mắt mở thật to: "Sư huynh ăn ngon không?"
Giang Hạo: "…"
"Ta cảm thấy vị sư tỷ kia rất tốt." Tiểu Li nói.
"Rất tốt?" Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút.
"Chính là…"
Tiểu Li suy tư một lúc rồi nói: "Chính là sẽ không đối xấu với chúng ta."
Giang Hạo có chút không hiểu, Tiểu Li hình như có một thiên phú đặc thù. Chẳng hạn như có thể ngửi được mùi của Hồng Vũ Diệp ở trên người hắn.
"Có cái gì bay tới đều không thể ăn." Giang Hạo dặn dò.
Hai người uể oải gật đầu.

Một bên khác.
Bạch Dạ đi phía sau Diệp Nhã Tình bỗng lên tiếng:
"Sư tỷ ngươi không nên xảy ra tranh chấp với Giang sư đệ."
"Không có xảy ra tranh chấp." Diệp Nhã Tình nói.
"Vậy cũng không nên trở mặt."
"Không có trở mặt."
"Vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn."
Nghe vậy, Diệp Nhã Tình dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ: "Ngươi sợ hãi hắn?"
"Không có." Bạch Dạ lắc đầu.
"Ngươi sợ hãi hắn, cho nên ngươi không dám tiếp xúc hắn, vẫn luôn sống ở trong suy nghĩ của mình." Diệp Nhã Tình nhìn qua sư đệ trước mắt, nói:
"Hôm nay ngươi tiếp xúc hắn, cảm thấy như thế nào? Có phải là hắn không nguy hiểm như trong suy nghĩ của ngươi hay không? Chí ít sẽ không trực tiếp ăn ngươi."
Bạch Dạ có chút không hiểu mà nhìn Diệp Nhã Tình, không rõ đối phương đang nói cái gì. Nhưng mà người kia cũng không có dừng lại, tiếp tục nói:
"Ngươi là một người am hiểu tính toán, nếu đã muốn phóng thích thiện ý thì phải trực tiếp một chút, nếu không thì một số người sẽ cảm thấy ngươi khả năng đang tính kế cái gì đó. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại e ngại Giang sư đệ như vậy, nhưng mà hắn cũng không có đáng sợ như vậy. Hiểu chưa?"
Nói xong Diệp Nhã Tình bước nhanh rời đi:
"Chờ một chút đi, khi tu vi của hắn vượt qua ngươi, ngươi có thể lớn mật một chút, hơn nữa tốt nhất nên thể hiện thiện ý rõ ràng một chút. Hôm nay chính là ví dụ."
Trong chớp nhoáng này, Liên Cầm tiên tử và Bạch Dạ đều ngẩn người tại chỗ.
Diệp sư tỷ có ý gì?
Mọi chuyện hôm nay là nàng cố ý? Hay là bởi vì ngoài ý muốn, cho nên tương kế tựu kế?
Vậy nếu như mình không tới đây thì sao?

Đêm hôm ấy.
Ngoại môn Đoạn Tình Nhai.
Một vị tiên tử ở trong phòng nhỏ của mình, nàng ngồi xếp bằng, xung quanh có ánh sáng trận pháp lấp lóe, không ngừng áp chế âm thanh của nàng. Lúc này, trên mặt nàng nổi gân xanh, thống khổ khiến cho nàng bắt đầu vặn vẹo. Nguyền rủa trên trán trải rộng toàn thân, bất kỳ tu vi gì đều không có tác dụng trước mặt nguyền rủa.
Thượng Quan Thanh Tố.
Nàng đã đến Đoạn Tình Nhai một khoảng thời gian, nhưng không có tin tức liên quan tới Tiếu Tam Sinh. Bây giờ nàng càng thêm bị nguyền rủa tra tấn, không biết tại sao nguyền rủa lại càng đáng sợ hơn ở Đoạn Tình Nhai.
Hiện nay nàng đã sắp kiên trì không nổi nữa.
Nếu có người có thể giúp nàng khống chế nguyền rủa, nàng nguyện ý trả giá tất cả.
"Giúp ta một chút …" Thượng Quan Thanh Tố cắn răng trầm giọng nói.
Nàng không trông cậy vào việc có ai có thể giúp mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có kỳ tích xuất hiện. Nàng chỉ là kêu cứu theo thói quen thôi.
Nhưng mà, lần này dường như xảy ra thời cơ, một giọng nói vang dội mang theo ý cười truyền đến trong tai nàng.
"Tốt, nếu như ngươi đã cầu ta thì ta sẽ cố mà giúp ngươi một lần."
Giọng nói rơi xuống, một bàn tay đặt lên đầu Thượng Quan Thanh Tố. Chỉ trong nháy mắt, thống khổ bắt đầu thu vào, nguyền rủa rút lui như là thủy triều, giống như đang sợ hãi cái gì.
Thượng Quan Thanh Tố cảm nhận được tất cả thì sững sờ tại chỗ, tựa như tiến vào mộng cảnh.
Đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận