Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 939: Nữ Ma Đầu: Vì Ta?

Chương 939: Nữ Ma Đầu: Vì Ta?
Giang Hạo cũng không phải là suy nghĩ lung tung. Hắn cảm thấy Cửu U có tính khả thi.
Hắn nghĩ tới Thiên Cực Ách Vận Châu, cũng biết nguy hiểm. Chỉ là thực lực của Hồng Vũ Diệp không phải bình thường, có lẽ có thể tránh được nguy hiểm.
Đương nhiên, hắn chủ yếu là muốn phân tách Thiên Cực Ách Vận Châu ra để hoàn thành kế hoạch. Nếu như không thể làm được thì có chút phiền phức.
Hiện tại xem ra cần bàn bạc kỹ hơn, nghĩ những biện pháp khác.
Không ai có thể áp chế Thiên Cực Ách Vận Châu, nhìn trộm sẽ trí mạng. Vận rủi không cách nào ngăn cản.
Nhưng mà Cửu U thì khác. Mặc dù Cửu U đáng sợ, nhưng cũng không phải là vô địch. Nó e ngại rất nhiều thứ, Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thương Uyên Long Châu. Mỗi một thứ đều có thể làm cho nó ngoan ngoãn thần phục. Nếu như là ba cái cùng vây quanh nó, có thể dọa cho nó không thể động đậy. Cho nên chỉ cần tiếp xúc không xảy ra vấn đề thì có thể thử tách rời.
"Ngươi muốn tách Cửu U ra làm gì?" Hồng Vũ Diệp không đưa ra đáp án là không được như lúc trước.
Nghe vậy, Giang Hạo liền biết có khả năng thực hiện. Hắn lập tức giải thích:
"Cửu U vốn hỗn loạn, chia ra một phần cũng chính là hỗn loạn, cũng có thể học
tập, đồng thời có khả năng sinh ra linh trí. Chỉ cần dùng tốt thì sẽ có thể khống chế được Cửu U, như này sẽ bớt đi một phần nguy hiểm."
"Ngươi muốn thường xuyên phân tách Cửu U?" Hồng Vũ Diệp bưng chén trà mà Giang Hạo pha, nhấp một miếng.
"Cho Tiểu Li, Tiểu Li là Long tộc lại đeo Thương Uyên Long Châu, Cửu U tách ra sẽ không có vấn đề gì. Dù là có, cũng có thể đưa nó quay về trong phong ấn." Giang Hạo nói.
Như thế thì tác dụng của Cửu U sẽ càng nhiều, có đôi khi có thể đề phòng bất trắc.
Hồng Vũ Diệp suy tư một lát, nói: "Ngươi dự định thử như thế nào?"
Giang Hạo nói rõ lại tình huống.
Thật ra rất đơn giản, đặt Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thương Uyên Long Châu ở bên cạnh, hoặc là tay hắn cầm ba hạt châu, sau đó bắt đầu sử dụng thần thông, chỉ cần có thể hiểu rõ thì sẽ có thể thử tách rời.
Vấn đề ở chỗ là tu vi của hắn có lẽ không đủ, không biết có thể kiên trì đến lúc thần thông kết thúc hay không, cũng có khả năng xuất hiện vấn đề khác. Dù sao Cửu U giãy dụa có thể sẽ phản phệ người thi pháp.
Muốn thi triển Sâm La Vạn Tượng cũng không có nhanh như vậy, đối phương cũng dễ dàng phát hiện ra được. Một khi nó có phòng bị, khả năng sẽ không dễ thành công.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, thật lâu không nói gì. Mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng: "Vậy ngươi thử một chút."
Giang Hạo cúi đầu cảm kích: "Đa tạ tiền bối."
Thật ra hắn xác thực có khả năng thành công, nhất là khi có Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Người khác đều không có loại điều kiện này.
Cửu U căn bản là không dám phản kháng.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Giang Hạo để ba hạt châu vây quanh Cửu U, lúc này Cửu U đã sợ choáng váng.
Giang Hạo thấy thế thì nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, sau khi nàng gật đầu ra hiệu, hắn bắt đầu dùng thần thông Sâm La Vạn Tượng. Trong mắt Giang Hạo có phù văn huyền ảo vô tận hiện ra.
Thần thông cũng cần tiêu hao, tiêu hao với Cửu U lại càng nhiều.
Chạng vạng tối.
Vào lúc lượng hao hết lúc, Giang Hạo phóng thích Tàng Linh Trọng Hiện.
Nửa đêm.
Lực lượng Tàng Linh Trọng Hiện cũng bị tiêu hao, mà phù văn trong mắt của hắn còn đang vận chuyển, mặc dù có hư ảnh Cửu U xuất hiện nhưng mà còn kém rất nhiều.
Trước khi tiêu hao hết lực lượng, linh khí mênh mông đột nhiên tràn vào trong cơ thể của hắn. Lần này hắn có thể tiếp tục vận chuyển thần thông.
Ba ngày sau đó.
Trong mắt Giang Hạo bắt đầu có máu tươi tràn ra, nhưng hắn không có dừng lại mà tiếp tục vận chuyển Sâm La Vạn Tượng.
Trong lúc nhất thời, trong mắt của hắn bắt đầu xuất hiện hư ảnh Cửu U, hỗn loạn và vặn vẹo bắt đầu xâm lấn Nguyên Thần. Bên trong tâm thần, Giang Hạo nhìn thấy hỗn loạn và vặn vẹo như là mãnh thú đang thôn phệ hắn.
Hắn nhìn qua tất cả, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó cất bước mà đi, hư ảnh Thiên Đao ngưng tụ, sau đó chém ra một đao.
Duệ không thể đỡ, thế như chẻ tre.
Hỗn loạn và vặn vẹo vỡ nát dưới Thiên Đao, Nguyên Thần mang theo tử sắc đứng ngạo nghễ tại tâm. Cùng lúc đó, phù văn trong mắt Giang Hạo ngừng vận chuyển, thân ảnh Cửu U xuất hiện ở trong mắt. Giang Hạo thấy thể mới vươn tay dịch chuyển hạt châu Cửu U một chút. Vừa dịch chuyển, cánh tay hắn đã tràn ra máu tươi, xương cốt đều xuất hiện tiếng vỡ vụn vặn vẹo. Mà Cửu U cũng chia ra một tia
Chỉ là dưới sự vây quanh của Thiên Cực Ách Vận Châu, nó không nhúc nhích
Giang Hạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cánh tay tự nhiên rủ xuống, đã bị thương, còn rất nghiêm trọng. Con mắt cũng thế, cảm giác vô cùng mỏi mệt.
Nhưng mà cũng may đã thành công, mặc dù chỉ có một phần cực nhỏ.
Hắn không dám chần chờ, duỗi một canh tay khác ra thi triển Chưởng Trung Càn Khôn, phong ấn Cửu U bị tách ra. Sau đó sẽ giao cho Tiểu Li.
Hắn không vội vàng nghỉ ngơi, mà là hành lễ với Hồng Vũ Diệp: "Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ."
Hắn có thể cảm giác được, nếu không có đối phương ở đây thì thương thế của mình sẽ không nhẹ như vậy. Con mắt có thể sẽ mù luôn tại chỗ.
Sâm La Vạn Tượng yêu cầu tu vi rất cao.
"Ngươi dự định làm sao để cảm ơn ta?" Hồng Vũ Diệp uống trà hỏi.
"Vì tiền bối xông pha khói lửa." Giang Hạo chân thành nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, thật lâu không nói gì.
Sau đó, nàng không nói gì thêm, Giang Hạo cũng bắt đầu nghỉ ngơi làm dịu thương thế của mình. Bởi vì có thần thông Khô Mộc Phùng Xuân, cho nên thương thế chuyển biến rất nhanh. Cho dù là thương tích bị Cửu U gây nên cũng vậy.
Khô Mộc Phùng Xuân có thể chữa trị tất cả, nghịch chuyển thương thế rất nhanh, chỉ là khôi phục rất chậm. Bất kỳ thương tổn có tính kéo dài nào ở dưới Khô Mộc Phùng Xuân đều lập tức bị gián đoạn.
Qua một lúc về sau, hắn thở ra một hơi, đã không sao. Hắn thuận thế lau vết máu nơi khóe mắt.
"Ngươi tách rời Cửu U là vì Tiểu Li, như vậy tách rời Thiên Cực Ách Vận Châu là vì cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo cung kính nói:
"Vì tiền bối."
Thấy Hồng Vũ Diệp nghi hoặc, Giang Hạo tiếp tục nói: "Nguyên nhân căn bản nằm ở Thượng Quan nhất tộc. Tất cả manh mối liên quan tới chủ nhân phía sau Thạch Bản đều chỉ về phía hải ngoại. Mặc kệ là Đào Mộc Tú Thiên Vương hay là Vạn Vật Chung Yên, hay là Đại Thiên Thần tông, bọn hắn đều là người hải ngoại. Nếu như chúng ta có thể lợi dụng thế lực một phương ở hải ngoại thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với chuyện điều tra. Cho nên giải quyết nguyền rủa cho bọn họ chính là bắt đầu để lợi dụng bọn hắn Hỗ trợ cùng có lợi. Nếu như có thể tách rời Thiên Cực Ách Vận Châu thì việc áp chế nguyền rủa sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, lại cười nói:
"Vì nhiệm vụ của ta, ngươi đúng là đã phí hết tâm tư."
"Là chuyện vãn bối phải làm." Giang Hạo đáp.
"Con thỏ của ngươi đúng là không bằng ngươi nhỉ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Một vấn đề không đầu không đuôi, Giang Hạo không có trả lời.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Bàn Đào Thụ, nói: "Lại niết bàn một lần nữa sẽ có thể trở thành Thần Thụ?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Bàn Đào Thụ chỉ còn lại một lần niết bàn cuối cùng, lần niết bàn này không còn là niết bàn bình thường. Chuyện cụ thể cần đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể giám định.
"Ngươi dự định lúc nào thì để nó niết bàn?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Cần nhìn thời cơ."
Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giang Hạo, nói:
"Tới gần đây một chút." Giang Hạo nghi hoặc, nhưng mà vẫn hướng về phía trước một chút.
Lúc này, một bàn tay Hồng Vũ Diệp điểm lên trán Giang Hạo, cảm giác lạnh buốt.
Ngay sau đó là khí tức mênh mông.
Lúc Giang Hạo kịp phản ứng lại thì cả người đã bay lên, sau đó đụng vào trên vách tường.
Phịch một tiếng, đau nhức kịch liệt truyền đến. Phần lưng có một loại cảm giác đau rát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận