Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 942: Đây Đều Là Thứ Đồ Chơi Gì

Chương 942: Đây Đều Là Thứ Đồ Chơi Gì
Tiểu Li ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn sang trái phải. Nàng lúc này mới phát hiện không phải đang ở trong sân của sư phụ mà là chỗ sư huynh bảo nàng cẩn thận một chút. Hiện tại mỗi người đều đang nhìn nàng, khiến nàng có chút lo lắng.
Cơm tối nay có phải là sẽ không có nữa rồi hay không?
Vậy cơm tối ngày mai sẽ ở đây sao?
Đối phương có phải là bạn bè trên đường của con thỏ hay không? Nếu như phải thì có phải sẽ không sao rồi hay không? Các loại suy nghĩ không ngừng xuất hiện trong đầu Tiểu Li, cuối cùng rót thành một chữ: "Hả?"
Kiếm Đạo Tiên cúi đầu nhìn Tiểu Li, có chút khó có thể tin nổi: "Ngươi tu vi gì?"
"Trúc Cơ trung kỳ." Tiểu Li đáp.
"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
Nhưng hắn cảm thấy câu nói này không đúng liền đổi lại: "Ngươi cảm thấy ta nói rất nhàm chán sao? Không cần lo lắng, nói thật đi."
"Không tẻ nhạt." Tiểu Li đáp.
"Vậy tại sao ngươi lại ngủ?" Kiếm Đạo Tiên không rõ ràng cho lắm.
"Buồn ngủ." Tiểu Li nhỏ giọng trả lời.
"Ngươi không muốn học tập sao? Không muốn tăng cao tu vi sao?" Giọng nói của Kiếm Đạo Tiên rất nhu hòa.
Tiểu Li nghe vậy thì lắc đầu, không muốn học tập. Sau đó lại gật đầu như phản xạ có điều kiện, dường như vừa rồi lắc đầu là sai lầm.
Kiếm Đạo Tiên: "…"
Có loại cảm giác bị vũ nhục.
"Ngươi là đệ tử của ai?" Hắn hỏi.
"Sư phụ ta là Khổ Ngọ Thường." Tiểu Li trả lời.
"Khổ Ngọ Thường?" Kiếm Đạo Tiên nhìn về phía đang bị kiếm ý bao trùm nơi xa, cảm giác đối phương cũng không dễ dàng, suy tư hạ một lúc, hắn nói: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có muốn tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ hay không?"
"Không muốn." Tiểu Li trả lời.
"Được, nếu ngươi đã nghĩ…" Lời nói mới vừa ra khior miệng, Kiếm Đạo Tiên liền dừng lại, hắn nhìn đứa nhỏ trước mặt, có chút khó có thể tin nổi:
"Ngươi là đến đập phá quán sao?"
Tiểu Li lắc đầu giống như trống bỏi.
Kiếm Đạo Tiên chau mày nói: "Nói một chút về nguyện vọng của ngươi đi."
"Nguyện vọng?" Con mắt Tiểu Li trợn to: "Có thể để cho A Bà và A Công sống lại không?"
"Không thể, nói một chút về mong muốn của người." Kiếm Đạo Tiên nói.
"Vậy…" Tiểu Li lén nhìn về phía sau lưng.
"Không cần nhìn người khác, lớn mật nói." Kiếm Đạo Tiên ngăn cản nàng.
"Vậy ta nói?" Tiểu Li thấy đối phương gật đầu, chân thành nói: "Không được phép tức giận."
"Không tức giận, ngươi cứ to gan nói." Tâm tình Kiếm Đạo Tiên thật tốt, hắn chính là muốn thỏa mãn đối phương, càng khó thì hắn càng thích.
"Ta, ta có thể lấy đồ ra ăn không? Có chút đói bụng." Tiểu Li thử hỏi.
Giọng nói rơi xuống, toàn trường yên tĩnh.
Một câu của Tiểu Li khiến cho không khí xung quanh đều đọng lại.
Kiếm Đạo Tiên đứng ở giữa không trung như là bị mắc kẹt vậy.
"Ngài nhìn xem, tức giận rồi kìa, sư phụ cũng là như này, mỗi lần đều nói không tức giận." Tiểu Li bày ra dáng vẻ mình rất có kinh nghiệm.
Kiếm Đạo Tiên cảm thấy là lỗi của mình, sao cứ nhất định phải yêu cầu đưa một số người đặc biệt tới làm gì chứ.
"Có thể ăn." Hắn cắn răng nói.
Nhưng mà hắn cảm giác tiểu gia hỏa này không tầm thường, đáng tiếc bản thể không thể ra ngoài, nếu không đã có thể thấy rõ ràng một chút.
Đương nhiên, điều khiến hắn cảm thấy người ý muốn hơn chính là, trên người tiểu gia hỏa này có một đoàn sương mù, có người đang giúp đỡ che giấu. Hắn cũng sẽ không đặc biệt đi dò xét.
Nhưng mà, sư phụ của nàng nhất định là rất đau đầu.
Nói chuyện với Tiểu Li xong, Kiếm Đạo Tiên nhìn thấy Giang Hạo, lúc trước hắn đã gặp qua đối phương, vẫn luôn cảm giác có chút không tầm thường, cảm giác rất mạnh.
"Tiểu hữu là đệ tử của mạch nào?" Kiếm ý của hắn vờn quanh Giang Hạo.
"Vãn bối Đoạn Tình Nhai Giang Hạo." Giang Hạo đứng lên cung kính nói.
"Ngươi Kim Đan hậu kỳ?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Muốn tấn thăng không? Ta dạy cho ngươi."
"Muốn, đa tạ tiền bối." Giang Hạo cảm kích nói.
Rất tốt, đây là bình thường.
"Như vậy tới đây đi, để ta mở ra con đường Kim Đan viên mãn cho ngươi." Kiếm Đạo Tiên kích động nói.
Sau đó Giang Hạo thể hiện ra tu vi của mình, nói rõ chỗ mình đang hoang mang, cũng nói ra sự lý giải của mình đối với Kim Đan hậu kỳ.
Kiếm Đạo Tiên gật đầu, sau đó đưa ra lý niệm của mình.
Giang Hạo cảm thấy vô cùng rung động, cảm ngộ trong lòng bắn ra, dường như muốn Kim Đan viên mãn ngay tại chỗ.
Kiếm Đạo Tiên: "…"
Đây cũng quá nhanh rồi?
Sau đó, Giang Hạo cảm kích một tiếng, nhanh chóng rời đi, muốn trở về tấn thăng.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều vô cùng kích động, có ít người càng là hâm mộ. Bọn hắn nhìn qua Kiếm Đạo Tiên, ánh mắt mang theo khát vọng.
Ai mà không muốn cơ duyên tấn thăng tại chỗ chứ?
Kiếm Đạo Tiên lại không thấy cảm thấy có thành tựu, sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn về phía một vị nam tử.
Vừa xem xét, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Trên thân ít nhất có đến bốn cỗ khí tức xa xưa.
Đây cũng là thứ đồ gì vậy?

Trở lại trong sân, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vốn còn muốn dùng Nguyện Huyết Đạo để hoàn thành tấn thăng, không nghĩ tới Kiếm Đạo Tiên lại giúp hắn một tay.
Mặc dù, hắn không nghe được phần giảng giải phía sau, nhưng mà lần này thu hoạch rất lớn. Lần này tấn thăng là hợp tình hợp lý. Lúc Hàn Minh sư đệ trở về đại khái đã là Kim Đan hậu kỳ, vẫn sẽ thua ở trong tay hắn.
Bỏ qua cơ duyên bực này, Hàn sư đệ không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nhưng mà…
Lúc nhắc tới sư phụ, Kiếm Đạo Tiên lại liếc mắt về khu vực bị kiếm ý bao trùm. Nói cách khác, sư phụ có lẽ đang ở nơi đó.
"Gần một năm rồi? Sư phụ tại sao vẫn luôn ở bên kia?"
Hắn không có suy nghĩ nhiều, mà là nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Chờ mấy ngày nữa sẽ có thể sửa tu vi thành Kim Đan viên mãn.
Khoảng cách Nguyên Thần rất gần.
Nhưng mà, bốn mươi mốt tuổi Kim Đan viên mãn quả thật có chút nhanh.
Gần đây chắc là nên khiêm tốn một chút, sau đó yên lặng giảng giải phương pháp tu luyện. Để người ta biết Nguyện Huyết Đạo đến thời kỳ cấp bách. Như này sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy tất cả đều được đánh đổi bằng tuổi thọ, mà thời gian còn lại của hắn đã không nhiều. Chỉ cần chờ đợi một thời gian ngắn hắn sẽ chết đi, như này sẽ không có người nào để ý đến nữa.
Kiếm Đạo Tiên giảng đạo cũng không phải là chuyện một ngày, mà là một tháng.
Sau khi Giang Hạo tấn thăng lại đến đó, đúng là có không ít thu hoạch.
Mà Tiểu Li mỗi ngày đều đi, nhưng nàng mỗi ngày đều chỉ ngủ.
Kiếm Đạo Tiên mỗi lần đều sẽ gọi nàng dậy. Hắn cũng không hỏi gì cả, chỉ gọi thế thôi.
Tiểu Li nhiều lần cố gắng phối hợp, bày ra dáng vẻ lắng nghe, chỉ là mấy hơi thở sau lại ngủ thiếp đi.
"Ta lần thứ nhất nhìn thấy người có giấc ngủ tốt như vậy đó." Kiếm Đạo Tiên không khỏi cảm khái.
Tâm phải lớn thế nào mà có thể ngủ trong trường hợp này chứ.
Giang Hạo cũng nhìn thấy Liễu Tinh Thần, hắn cảm thấy trên người Liễu Tinh Thần có bốn cỗ khí tức.
Là thêm người nào rồi?
Bởi vì Kiếm Đạo Tiên ở đây nên hắn không dám dùng giám định. Cường giả như này nói không chừng có thể phát hiện ra.
Tháng mười qua rất nhanh, trong lúc Kiếm Đạo Tiên giảng đạo đã có không ít người đột phá.
Hắn giảng từ Luyện Khí đến Vũ Hóa, rất nhiều người được ích lợi không nhỏ.
Lúc kết thúc, Kiếm Đạo Tiên còn nói riêng với Tiểu Li: "Đi đi, có thể đi trở về ngủ rồi."
"Tiền bối, cho người ăn cái này." Tiểu Li do dự một chút rồi đưa một quả bàn đào ra.
"Có lòng, ta đúng là càng ngày càng thích ngươi, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy ngươi quá lãng phí thiên phú."
Kiếm Đạo Tiên thở dài một tiếng, cảm giác hoàn toàn không có cách nào dạy dỗ nha đầu này. Không có dục vọng, không có ý nghĩ dư thừa, chỉ một lòng muốn ăn.
Muốn nàng lĩnh ngộ phương pháp tu luyện, không phải trốn thì chính là ngủ.
Tất cả kết thúc.
Kiếm ý của Kiếm Đạo Tiên quay về trước Trường Sinh Trớ Chú Thụ.
Bàn Đào cũng được hắn mang trở về.
Lúc này, hắn ngồi giữa không trung, cắn một miếng bàn đào, hơi kinh ngạc: "Hương vị này đúng là không tệ."
"Tiền bối không cho chúng ta ăn chút gì cả sao?" Bích Trúc ôm bụng hỏi.
Hơn một năm nay, nàng vẫn luôn ở chỗ này tu luyện, Kiếm Đạo Tiên thường xuyên chỉ đạo cho nàng. Cảnh giới cũng được củng cố rất nhiều, qua mấy chục năm, chỉ cần để nàng gặp được cơ duyên tiên lộ thì nhất định có thể thành tiên.
"Đây là người khác đưa." Kiếm Đạo Tiên nói.
"Tiền bối, hỏi ngài một vấn đề, ngài nói xem Thập Nhị Thiên Vương có thể thành tiên không?" Bích Trúc tò mò hỏi.
"Thập Nhị Thiên Vương?" Kiếm Đạo Tiên suy tư chốc lát rồi nói:
"Có phải tiên duyên lại tới rồi hay không? Thật ra hải vực đối với Thập Nhị Thiên Vương rất tốt, vẫn cứ có tiên duyên xuất hiện, trợ giúp bọn hắn thành tiên. Nhưng mà mặc kệ là thời đại nào, Thập Nhị Thiên Vương đều chưa từng thành tiên. Cũng không phải là bọn hắn không được, mà là khí vận của Thập Nhị Thiên Vương quá nặng nề. Lần này nếu như không có gì ngoài ý muốn, Thập Nhị Thiên Vương vẫn sẽ thất bại, giãy giụa thế nào đi nữa cũng đều vô dụng."
"Tại sao?" Bích Trúc có chút tò mò mà hỏi.
Nàng biết là do khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, nhưng cũng không hiểu hết nguyên nhân cụ thể.
"Thập Nhị Thiên Vương thành tiên không chỉ là người, mà còn có khí vận trên người bọn họ, cũng chính là hải vực phía sau." Kiếm Đạo Tiên cười nói:
"Bọn hắn cần mang theo hải vực cùng nhau thành tiên, nói cách khác bọn hắn thành tiên thì hải vực sẽ biến thành Tiên Vực."
"Tại sao lại như vậy? Vậy Đại Địa Hoàng Giả không phải sẽ cần mang theo đại địa thành tiên đó chứ? Thiên Đạo Trúc Cơ cần mang theo thiên địa thành tiên?" Bích Trúc hỏi, cảm giác không quá bình thường.
Kiếm Đạo Tiên suy tư một lát rồi giải thích:
"Thiên Đạo Trúc Cơ lấy đại thế thiên địa làm căn cơ, Đại Địa Hoàng Giả được sơn hải chiếu cố, bọn hắn không được gia trì chiến lực giống như Thập Nhị Thiên Vương. Nói cách khác, Thiên Đạo Trúc Cơ ở Đăng Tiên Đài, thủy chung vẫn là Đăng Tiên Đài, hạn chế ngay ở chỗ này. Nhưng hạn chế của Thập Nhị Thiên Vương là ở phía trên Đăng Tiên Đài, đây là vì có khí vận Thiên Vương gia trì. Bọn hắn có thể cùng nhau khiêu chiến thành tiên ở Đăng Tiên Đài, mười hai người liên thủ, thực lực nâng cao một bước, không dễ chọc chút nào. Có thể hiểu như này cũng được, Thiên Đạo Trúc Cơ và Đại Địa Hoàng Giả là thiên phú mà bản thân ngưng tụ ra, nhất là Thiên Đạo Trúc Cơ, đó chính là một phần của thân thể nàng, nàng không muốn cũng không được. Mà hải vực chính là nguồn suối lực lượng của Thập Nhị Thiên Vương, rời khỏi nó sẽ không cách nào khiêu chiến với Tiên. Hoàn toàn khác biệt."
"Vậy bọn hắn hoàn toàn không có hy vọng sao?" Bích Trúc không quá tin tưởng.
"Đương nhiên là có, nghe nói cần phải có người giúp bọn hắn. Đáng tiếc, trên đời này chỉ có lác đác mấy người mở được tiên lộ, huống hồ là người có khả năng giúp đỡ Thập Nhị Thiên Vương? Loại biện pháp này chỉ tồn tại ở trong lý luận, từ xưa đến nay chưa một ai có thể làm được, càng đừng nhắc tới việc đúng lúc bị Thập Nhị Thiên Vương gặp được. Cùng là Đăng Tiên Đài, cùng là thời kỳ thành tiên. Ngươi suy nghĩ một chút về xác suất xem. Loại biện pháp này là vị Kiếm Thần kia nói tới, hắn cũng chỉ là nghe được mà thôi." Kiếm Đạo Tiên nói.
Bích Trúc gật đầu, tin tức này rất kiếm tiền, phải nghĩ biện pháp bán đi mới được. Nhưng mà đây không phải tin tức tốt, Thập Nhị Thiên Vương chưa từng thành công, lần này chín phần là thất bại.
"Nghe nói cơ duyên thành tiên của Thiên Vương chỉ có thể kéo dài trăm năm, trăm năm qua đi, dù có xuất hiện người này thì cũng không thể dẫn bọn hắn thành tiên." Kiếm Đạo Tiên nói.
Bích Trúc: "…"
Điều kiện thành tiên của Thiên Vương quá hà khắc rồi.
Khó trách lại nói vô vọng thành tiên.

Đầu tháng mười một.
Giang Hạo đang suy nghĩ xem làm thế nào để gom góp đợt bọt khí cuối cùng.
Hơn một năm, Thượng Quan Thanh Tố cũng đã đến hải ngoại, chờ nàng mở ra Tử Hoàn, mình sẽ phải đi qua đó.
Hơn nữa, Long quật có lẽ đã sắp mở.
Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, mình còn cần đi hải ngoại một chuyến.
Đông tây nam bắc bốn bộ, hình như chỉ có Bắc Bộ là chưa đi qua. Chủ yếu là bên kia không có tin tức gì, cũng không cần thiết phải đi qua.
"Không biết bên trong tụ hội trước kia có người của Bắc Bộ hay không." Giang Hạo có chút tò mò.
Lần thứ nhất tham gia, từ một số câu nói của Đan Nguyên tiền bối có thể thấy được, tụ hội không chỉ có mấy người bọn họ.
Về sau nhiều thêm Trương tiên tử.
Về việc ngoại trừ Trương tiên tử ra còn có những người khác hay không thì rất khó xác định.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Bàn Đào Thụ, lúc này trên cây chỉ có năm quả.
Đã là kỳ thành thục, có thể thử giám định xem làm như thế nào mới có thể niết bàn.
Thần thông vận chuyển.
【 Bàn Đào Thụ: Có quan hệ với Thượng Cổ Thần Thụ Bàn Đào, có một tia đặc tính thần thụ, quả thơm ngọt. Để lại một quả trên cây, dùng chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín linh thạch bày Tụ Linh Trận ở xung quanh, có thể kích hoạt một tia đặc tính thần thụ, mở ra dục hỏa niết bàn, tiếp nhận lôi đình và rèn luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, dùng ngoại lực cường đại tiến hành can thiệp, hoàn thành dung hợp đặc tính thần thụ trong chín ngày, xác suất niết bàn trở thành Thần Thụ Bàn Đào là một phần mười. Niết bàn thất bại sẽ tan thành mây khói, ở cùng một chỗ với thần vật thì sẽ càng dễ niết bàn thành công, thần vật càng nhiều thì xác suất thành công càng cao. 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
Lần này không cần chờ ba năm mới có thể niết bàn. Nhưng mà điều kiện để niết bàn thành công lại cực kì hà khắc.
Điều thứ nhất, một trăm vạn linh thạch.
Chuyện này… Mình cần tích lũy bao nhiêu năm đây?
Dù có bán tất cả mọi thứ cũng không có một trăm vạn.
Mặc dù có chút khó, nhưng mà điều kiện này có thể nói là điều kiện đơn giản nhất trong tất cả các điều kiện.
Điều thứ hai, tiếp nhận lôi đình rèn luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Giang Hạo không được biết là dạng lôi đình gì, nhưng mà Bàn Đào Thụ này căn bản là không có cách tiếp nhận rèn luyện lôi đình.
Điều thứ ba, dùng ngoại lực cường đại can thiệp, hoàn thành dung hợp đặc tính thần thụ trong chín ngày.
Ngoại lực cường đại là cường đại như nào? Làm thế nào để dung hợp? Đây đều là ẩn số.
Dù làm được cả ba điều kiện, cũng chỉ có một phần xác suất.
Mà cây này chỉ có một cơ hội niết bàn.
Trở thành Thần Thụ khó hơn so với dự đoán nhiều.
Giang Hạo thở dài một tiếng, tạm thời không có ý định niết bàn.
Đương nhiên, cũng không có cách nào niết bàn, tóm lại là cần tích lũy linh thạch trước đã.
Còn lại hai mươi mấy vạn, quả thật có chút không đủ dùng…
Không đủ cho Thần Thụ niết bàn, ở chỗ thần hồn Thánh Chủ càng giống như đổ xuống sông xuống biển.
Giang Hạo thở dài một tiếng, không nghĩ thêm những thứ này nữa.
Vẫn nên tiếp tục tăng cao tu vi thì hơn.
Chỉ là mới qua bao nhiêu ngày, Càn Khôn Cửu Hoàn đã có phản ứng.
Là Tử Hoàn của Thượng Quan Thanh Tố.
"Xem ra nàng đã đến hải ngoại, cũng không biết đã trao đổi với Thượng Quan nhất tộc hay chưa." Giang Hạo dự định đợi thêm một lúc.
Nhưng mà, đã thật lâu rồi không có tụ hội, không tiếp xúc với bọn hắn, mình cũng không có tin tức liên quan tới Long quật.
Nhưng mà có một việc cần mau chóng chứng thực.
Thiên Cực Ách Vận Châu không cách nào tách ra, như vậy thì phải thử tách rời những vật khác mới được.
Giữa tháng mười một.
Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở trong sân, nhìn Bàn Đào Thụ, dường như đang cảm thấy tò mò về lần niết bàn cuối cùng.
Nhìn thấy người đến, Giang Hạo thở phào một cái, hắn tìm một cơ hội hỏi một vấn đề.
Nghe vậy, lông mày Hồng Vũ Diệp cau lại, trầm mặc một lát mới nói: "Đúng là có khả năng thành công, nhưng mà không nhất định có tác dụng."
"Vậy cũng nên thử một chút, chỉ là thực lực của vãn bối có chút không đủ." Giang Hạo cúi đầu nói.
Hồng Vũ Diệp vươn tay đặt ở trước ngực Giang Hạo, trong lúc nhất thời, ấn ký trước ngực đột nhiên có sức mạnh di động.
Thấy thế Giang Hạo, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn tiến về phía Ma Quật.
Hắn muốn đến Huyết Trì một chuyến, cố gắng dùng Thiên Cực Ách Vận Châu uy hiếp huyết trì, tách rời Huyết Trì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận