Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 946: Tiếu Tam Sinh Sáng Chói Như Các Vì Sao

Chương 946: Tiếu Tam Sinh Sáng Chói Như Các Vì Sao
Giữa tháng tư.
Hải ngoại.
Tại một hòn đảo vắng vẻ. Nơi này có núi cao đứng vững, chỗ sâu sơn phong mở ra các khu vực lớn.
Lúc này có một thân ảnh đang dần dần xuất hiện trong một mật thất, sau đó hóa thành một thân ảnh người đàn ông. Dáng vẻ chừng hai mươi, không chút bận tâm, thần quang nội liễm, nhưng lại làm cho người khác không thể coi nhẹ. Hắn ngắm nhìn bốn phía, mang theo một chút hứng thú.
Người tới chính là Giang Hạo.
Trước đó, hắn nói chuyện với đám người bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp hồi lâu, phần lớn đều nói về Đại Thiên Thần Tông. Cạm bẫy Long quật lần này còn lâu mới đơn giản như người khác nghĩ. Dù biết nơi này có cạm bẫy, chỉ cần có lòng tham thì sẽ không thể thoát khỏi cạm bẫy.
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không thể không đi. Chỉ là hắn cần cẩn thận hơn nhiều.
Đến lúc đó Hồng Vũ Diệp cũng sẽ đi, không biết sẽ có xung đột như thế nào.
Còn về hiện tại, hắn tới vì Thượng Quan nhất tộc.
Nơi này chính là chỗ Thượng Quan Thanh Tố đặt Tử Hoàn.
Do dự một chút, hắn không lấy Tử Hoàn đi.
Chờ biết được dự đính của Thượng Quan nhất tộc rồi lại nói.
Trước khi đi ra, hắn nhìn bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi hai 】
【 Tu vi: Vũ Hóa viên mãn 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 2/100(không thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 1/100(không thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 0/3(không thể thu hoạch được) 】
Bốn mươi hai tuổi, Vũ Hóa viên mãn.
Hiện tại gần như đã không còn bọt khí, muốn Đăng Tiên khó hơn dự đoán rất nhiều.
Hiện tại chỉ trông cậy vào thần vật mà Tinh nói tới có thể cho hắn thêm một chút bọt khí. Nếu không thì không biết lúc nào mới có thể Đăng Tiên.
Sau khi Đăng Tiên chính là cầu thang thành tiên, có chín tầng.
Chín tầng, không biết cần tốn bao nhiêu thời gian nữa.
Nếu như một tầng là một cảnh giới, như vậy thì có chút khoa trương.
Nhất là sau khi Đăng Tiên, thu hoạch bọt khí của Thiên Hương Đạo Hoa sẽ biến thành mười lăm ngày, một tháng hai lần, được bốn cái.
Một năm được khoảng năm mươi, cần bốn năm.
Tiến vào Đăng Tiên Đài cần ba mươi hai năm.
Gần trăm tuổi thành tiên?
"Thoạt nhìn là một con đường cực kỳ dài lâu." Giang Hạo cảm khái một câu.
Nhưng mà hắn bây giờ đã bốn mươi hai tuổi, không có cách nào đối xử với mình như người trẻ tuổi nữa. Ý nghĩ đi U Vân Phủ tìm kiếm người thân của hắn cũng dần biến mất.
Bọn hắn ít nhất cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, đối với người bình thường, không được tiếp xúc với tiên nhân, muốn sống đến hơn sáu mươi tuổi là chuyện vô cùng khó khăn.
Những ý niệm này chợt lóe lên.
Giang Hạo đi ra khỏi mật thất.
Cảm giác một chút, hắn liền trực tiếp tiến về phía ngoài ngọn núi.
Lần này ra ngoài, hắn hóa thân thành Tiếu Tam Sinh.
Hắn đã dùng hết tất cả những thứ có thể che giấu thiên cơ của bản thân. Bởi vì lần này là một mình đến đây. Không có Hồng Vũ Diệp tại, hắn cần phải che giấu thiên cơ. Cũng may hắn hiện tại đã có thể che giấu hơn mười ngày.
Nếu như không đủ thì lấy Nhất Diệp Chướng Mục ra. Sau đó, mình chỉ cần ở trong khu vực này hơn mười ngày là được, rồi lại tiếp tục che giấu thiên cơ.
Phù lục mà Lãnh Điềm sư tỷ cho đúng là tốt. Phân Thân Phù lại không có chút tác dụng nào.
Đã lâu rồi không có gặp Lãnh Điềm sư tỷ.
Một lát sau.
Giang Hạo đi vào bên trên ngọn núi, Thượng Quan Thanh Tố đứng ở chỗ này, đang xoắn xuýt. Nàng vẫn luôn chờ đợi tin tức, nhưng mà vẫn luôn không có.
Người Thượng Quan nhất tộc đang thúc giục gấp rút, nhất là khi thời gian nguyền rủa phát tác đã sắp đến. Nàng nhất định phải liên hệ được người, nếu không thì sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
"Ngươi đang tự hỏi?" Một giọng nói đột nhiên đánh gãy nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau mình chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người.
Hắn cầm quạt xếp trong tay, không hề bận tâm, lại tựa như phong bạo phía trên dãy núi.
Cường đại.
Cảm giác lần này còn kỳ quái hơn so với lần trước.
Đối phương hình như đã trở nên mạnh hơn rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn.
Sao lại có thể như vậy được?
Mới hai năm.
"Tiếu đạo hữu?" Thượng Quan Thanh Tố cố gắng hỏi.
Nàng có lo lắng, không biết người trước mắt này có phải là Tiếu Tam Sinh trước đó hay không.
"Là ta, không cần kinh ngạc." Giang Hạo mở quạt xếp ra, bốn chữ Thiên hạ vô song hiện ra.
"Đàm phán xong chưa?" Hắn hỏi.
Nếu như chưa đàm phán thì càng tốt hơn , hắn có thể tự mình đàm phán, do dự hồi lâu sau đó đồng ý là đủ.
Mình không có ý định có liên quan quá nhiều đến Thượng Quan nhất tộc, lợi dụng lẫn nhau một chút mà thôi.
Có lúc gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay.
Hắn không muốn đối phương làm cái gì cả, cũng không cần làm cái gì.
"Đàm phán xong… chỉ là…" Thượng Quan Thanh Tố do dự một chút rồi nói:
"Tại hạ đã không làm tốt chuyện được giao."
Không làm tốt? Giang Hạo thầm cảm thấy vui mừng, vậy thì càng tốt hơn , chỉ cần chịu bỏ linh thạch thì hắn cũng có thể hỗ trợ.
Chỉ là, ngay từ đầu mà nói như thế, rõ ràng là không bình thường. Càng tiện nghi thì cái giá sẽ càng lớn, cho nên nói như vậy cũng không tốt.
Hiện tại, nếu như hắn nói ra điều kiện gì cũng bị từ chối, như vậy đối phương sẽ có thể tin tưởng chuyện dùng linh thạch.
Có lẽ bọn hắn còn cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi lớn.
Chỉ là phù hợp với lợi ích của Giang Hạo, để đối phương kiếm một chút chỗ tốt cũng không ngại.
"Nói một chút đi." Giang Hạo duy trì cười, dường như không để tất cả vào mắt.
"Thượng Quan nhất tộc đồng ý nghe theo hiệu lệnh của đạo hữu, nhưng mà đưa ra một điều kiện. Sau mười chuyện sẽ có một cơ hội từ chối, có thể tích lũy ba lần. Đương nhiên, tiền bối cũng có thể kết thúc sự trợ giúp đối với bọn hắn bất cứ lúc nào."
Thượng Quan Thanh Tố cúi đầu, thầm nghĩ: "Là tại hạ hành sự bất lực, nếu như đạo hữu có thể đợi thì ta có thể đi thêm một chuyến nữa."
Vẻ mặt Giang Hạo vẫn rất bình thản, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, đồng ý?
Làm sao có thể?
Toàn tộc nghe hiệu lệnh của hắn, chẳng khác nào trở thành thuộc hạ của hắn, bán mạng cho hắn.
"Còn có một điểm nữa, vì để cho bọn hắn đồng ý, ta đã nói là hai bên có thể tự hủy bỏ hợp tác. Nhưng mà cũng có một tiền đề, đó chính là tiếp nhận ân huệ của tiền bối thì nhất định phải đưa ra đủ thành ý, nếu không thì không thể kết thúc." Thượng Quan Thanh Tố nói bổ sung.
Giang Hạo trầm mặc.
Chỉ cần áp chế cho bọn họ một lần, bọn hắn căn bản sẽ không muốn trở lại quá khứ nữa. Cho nên kết quả cuối cùng, vẫn là bọn hắn sẽ nghe theo hiệu lệnh. Đây cũng không phải là điều hắn muốn.
"Nói một chút xem ngươi đã làm thế nào." Giang Hạo mở miệng nói.
Qua một lúc sau, hắn mới hiểu được, vấn đề xuất hiện ở chỗ Thượng Quan Thanh Tố. Nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, có thể nói là dùng rất tốt.
Chuyện này có chút phiền phức, mình căn bản không thể nhận lấy Thượng Quan nhất tộc được. Nhưng mà, chỉ cần không cho bọn hắn làm việc là được, không có nhân quả quá lớn. Sinh tử tồn vong của bọn họ cũng không liên quan gì đến mình.
"Đi thôi, đi xem tộc trưởng của Thượng Quan tộc một chút." Giang Hạo nhếch miệng lên.
Sau khi biết được vị trí cụ thể, hắn trực tiếp mang theo Thượng Quan Thanh Tố biến mất tại chỗ.
Như là dung hợp cùng thiên địa, lập tức vượt qua khoảng cách cực xa.
Hòa Quang Đồng Trần.
Thượng Quan Thanh Tố cảm nhận được tất cả không khỏi kinh hãi. Nàng xác định được mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người trước mắt, thậm chí Thượng Quan nhất tộc đều không có người có thể cùng tranh tài.
Nhưng mà sao lại thế được?
Một người dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng tăng lên nhanh như vậy được.
Theo như tư liệu trước đó, mấy năm trước Tiếu Tam Sinh chỉ là một Phản Hư. Mà hắn bây giờ đã là tồn tại khiến nàng phải ngưỡng vọng.
Chẳng lẽ qua trăm năm rồi sao?
---
Lúc này, người của Thượng Quan nhất tộc cũng đang lo lắng.
Thượng Quan Thanh Tố là lo lắng nếu như người mà không đến thì sẽ không có cách nào bàn giao.
Mà điều khiến Thượng Quan Kỳ Thành lo lắng chính là, đối phương không tới không biết có phải là vì từ chối hay không?
Nếu như là vậy, mình có nên hạ thấp điều kiện xuống một chút nữa hay không?
Tộc của bọn hắn thật sự không thừa nhận nổi nguyền rủa này nữa.
Đương nhiên, hắn cũng lo lắng việc đối phương căn bản không có năng lực áp chế nguyền rủa.
Bởi vì loại chuyện này vốn chưa từng xảy ra.
Các loại cảm xúc khiến cho hắn đứng ngồi không yên.
Cho đến khi nghe nói Thượng Quan Thanh Tố dẫn người tới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện cần làm hiện tại chính là nhìn xem đối phương rốt cuộc có năng lực đó hay không.
Hắn vốn cho rằng mình có thể mang theo tự tin và tôn nghiêm để trò chuyện với đối phương. Nhưng sau khi nhìn thấy người đến, hắn không tự chủ được mà khom người xuống.
Loại ý chí ngạo nghễ kia, khí chất như sao trời sáng chói kia, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận