Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 953: Tiếu Tam Sinh, Thiên Hạ Vô Song

Chương 953: Tiếu Tam Sinh, Thiên Hạ Vô Song
Hậu viện Thượng Quan nhất tộc.
Sóng biển đập vào cạnh sơn phong, gió thổi qua sơn lâm.
Giang Hạo đứng thẳng trên trung tâm sơn phong, cúi đầu nhìn qua phía dưới.
Lúc này trận pháp đã kéo dài rất xa, phía chân núi lít nha lít nhít người.
Thượng Quan Kỳ Thành đứng ở phía trước
Sau khi phát hiện Giang Hạo xuất hiện, hắn mới cúi người mở miệng: "Gặp qua Tiếu đạo hữu."
Những người khác cũng hành lễ theo.
Mặc dù bọn họ không biết người xuất hiện ở phía trên cùng là ai, nhưng mà lần này người trong tộc nói muốn đối kháng nguyền rủa. Cho nên người này nhất định có liên quan tới nguyền rủa. Dù là không có liên quan thì cũng không phải là người mà bọn hắn có thể mạo phạm.
Dù sao tộc trưởng đều cung kính như vậy, đủ để chứng minh vấn đề.
Dưới ánh trăng, Giang Hạo nhìn xuống từ trên cao.
Người Thượng Quan nhất tộc đứng ở chỗ này, vẫn ho hắn cảm giác áp bách không nhỏ. Dù chiến lực của những người này không bằng hắn nhưng vẫn không tầm thường.
Sau đó phát lực lượng ra, kiểm tra trận pháp. Sau khi xác định không có chuyện gì lại cười nói:
"Yên tĩnh chờ đợi đi, đêm nay chính là đêm mở ra cuộc sống mới cho các ngươi."
Giọng nói rơi xuống, hắn liền quay người tiến vào chỗ trung tâm.
Nơi này là một căn phòng, người ngoài không cách nào biết được chuyện bên trong.
Giang Hạo có thể cảm nhận được, người phía dưới có chút khẩn trương, thật ra hắn cũng rất khẩn trương. Hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy.
Vận mệnh một tộc đang bị mình nắm giữ, bất tri bất giác mình đã mạnh như vậy. Đáng tiếc trên đời này có vô số người còn mạnh hơn nữa. Hắn vẫn không thể tự đại mù quáng được.
Cần tiếp tục chờ đợi, thời gian càng dài mình sẽ càng mạnh.
Người khác cũng sẽ không dậm chân tại chỗ, nhưng sẽ không nhanh bằng hắn.
Tương lai đều có thể.
Giang Hạo ổn định lại tâm thần, Thiên Cực Ách Vận Châu còn chưa bị hắn lấy ra. Hắn muốn cảm nhận cảm xúc và động tác của từng người ở đây.
Mờ mịt, luống cuống, chờ mong, nhìn xung quanh, dường như muốn làm gì đó để di chuyển lực chú ý.
Hôm nay là ngày nguyền rủa phát tác, còn có người không hiểu, tại sao lại phải làm như này.
Làm sao có thể hữu dụng được, tại sao lại làm một việc vô dụng như này chứ.
Mà số tiên tử cảm thấy vô cùng bài xích, bởi vì dáng vẻ thống khổ vô cùng hèn mọn và khuất nhục. Tại sao lại phải để cho người trông thấy chứ?
Giang Hạo cũng có thể cảm nhận được loại ưu thương, bi thương kia.
Nhưng mà hắn không biết làm thế nào, cũng không có khả năng mở lời an ủi.
Mà điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, giữa sân có không ít đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, thậm chí còn có đứa nhỏ đang mặc tã lót. Những người này đều đang chịu sự tra tấn của nguyền rủa.
"Nhân gian khó khăn, bách tính bình dân như thế, gia tộc tu tiên thế mà cũng như thế." Giang Hạo lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.
Thời gian đang trôi qua một cách khẩn trương, có người một ngày bằng một năm, có người bỗng nhiên mà qua.
Sau khi Giang Hạo phát hiện lực lượng nguyền rủa khuếch tán liền mở mắt ra.
"Bắt đầu." Giờ Tý đến.
Nguyền rủa bắt đầu khuếch tán.
Không biết có phải do lượng lớn nguyền rủa tụ họp hay không, hắn có thể cảm giác được nguyền rủa lần này sinh động hơn rất nhiều.
Không chỉ hắn, Thượng Quan Thanh Tố cũng đã nhận ra, lời nguyền này khác với trước đó, có chút tương tự với lúc nàng ở Thiên m Tông. Nhưng lại có chút không tầm thường.
Giống như người phía sau nguyền rủa biết được tộc bọn họ muốn phấn đấu, bắt đầu phản kích.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của nàng có chút kích động, lo lắng Tiếu Tam Sinh sẽ thất bại.
Thượng Quan Kỳ Thành càng là lo lắng, hắn cũng cảm thấy là lửa giận nguyền rủa.
Nếu như Tiếu Tam Sinh thất bại, nguyền rủa mà bọn hắn phải đối mặt có thể sẽ mạnh hơn vô số năm qua nhiều.
Cảm giác cực nóng xuất hiện ở giữa mi tâm, ngay sau đó bắt đầu kéo dài với một loại tốc độ mà bọn hắn chưa bao giờ gặp phải.
Trong nháy mắt, bọn hắn liền cảm thấy khủng hoảng, sinh mệnh dường như kết thúc ở đây vậy.
Một số người nhát gan hoặc là nhạy cảm, thậm chí còn hét lên.
Lo lắng, e ngại, tuyệt vọng… bắt đầu bao phủ tất cả mọi người.
Nhưng mà, lúc bọn họ cho là nguyền rủa sắp bạo phát, một ánh sáng hồng đột nhiên xuất hiện ở trong trận pháp.
Ngay sau đó, nguyền rủa đang phát ra dọc theo người bọn họ bắt đầu lui trở về với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Những người đang hét lên kia có chút không biết làm sao, thậm chí không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nguyền, nguyền rủa đâu?
Thượng Quan Thanh Tố cũng hít vào một hơi sâu.
Tình huống vừa rồi hoàn toàn khác biệt với trước đây, giống như muốn bạo phát vậy. Nàng vốn cho rằng dù có thể áp chế, cũng nhất định phải tiếp nhận thống khổ không nhỏ. Không nghĩ tới lại biến mất trong nháy mắt.
Lần này giống như là lần thứ nhất và lần thứ hai nhờ đối phương hỗ trợ áp chế vậy.
Sự thật chứng minh, đối phương có đủ năng lực áp chế.
Nhưng mà bởi vì không hoàn toàn đáp ứng điều kiện, cho nên chỉ dùng một phần lực lượng.
Hiện tại là nguyền rủa bộc phát, cho nên mới trấn áp toàn bộ một lần nữa.
Thượng Quan Kỳ Thành cũng cảm nhận được sự khác biệt, cũng có chút suy đoán, nhưng mà cũng không hối hận.
Chỉ cần có thể áp chế đã hoàn toàn đủ rồi, hiệu quả tốt hay xấu thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Mà những người khác đều cảm thấy mừng rỡ từ trong kinh ngạc, thậm chí có chút mờ mịt, không dám tin.
Tất cả tới quá đột nhiên.
Giang Hạo ngồi xếp bằng, chau mày.
Lúc áp chế, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực.
Phía dưới trận pháp có một thông đạo nguyền rủa đang thành hình, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Trong chớp nhoáng này, Giang Hạo liền hiểu rõ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bị hắn đem ra, Thiên Đao xuất hiện, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn sừng sững. Cửu Thiên Chiến Giáp ẩn hiện quanh người hắn.
Đối mặt với cường địch như vậy, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó. Cũng không biết đối phương lúc nào mới xuất thủ.
Chỉ là hắn mơ hồ có thể cảm nhận được cái gì đó ở trong thông đạo nguyền rủa. Tựa như kiếm ý.

Thiên m Tông.
Quặng mỏ.
Bạch Chỉ mang người trông coi nơi này, tất cả mọi người đã được sơ tán.
Đám người Khổ Ngọ Thường đứng ở phía sau lưng Bạch Chỉ, quan sát quặng mỏ.
Bọn họ cũng đều biết đêm nay sẽ xuất hiện biến cố.
Lúc này, ở dưới quặng mỏ, Kiếm Đạo Tiên cười ha ha một tiếng: "Cuối cùng cũng có cảm giác tìm tới thực chất, xem ra đường lui của ngươi đã bị ngăn chặn.”
Từ lúc vừa mới bắt đầu, mặc dù bọn hắn đang đọ sức, thế nhưng Kiếm Đạo Tiên chưa từng có cảm giác đối mặt thực chất. Không thể không chọn cách đánh lâu dài.
Nhìn xem ai không nhịn được trước.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã nhận ra.
Giờ phút này, hắn đứng dậy, tay cầm trường kiếm, đi về phía trung tâm xung đột của hai người.
Sau khi hắn đứng dạy, kiếm ý bắn ra, đâm vào hắc ám hư vô.
Lúc này, một tiếng thở dài truyền ra.
Ngay sau đó một bóng người đi ra từ trong hư vô, đối diện với kiếm ý của Kiếm Đạo Tiên.
"Cần gì chứ? Nhất định phải làm gãy kiếm của mình." Cố Trường Sinh thở dài nói.
Kiếm Đạo Tiên nhìn qua phía trước, nói khẽ:
"Tiền bối đúng là nhân từ, còn lo lắng cho ta nữa."
Giờ phút này, hai đạo khí tức lập tức phun trào.
Oanh!
Hai người động thủ cùng một lúc.
Lực lượng bạo tạc chấn động tám phương, mảnh đất hư vô vỡ vụn từng tầng.
Bích Trúc ở bên ngoài đã nhận ra lực lượng, lập tức mang theo Xảo Di đi tị nạn.
Cùng lúc đó, quặng mỏ cũng bắt đầu chấn động.
Bạch Chỉ dẫn người trấn trụ tứ phương.
Kiếm ý và lực lượng nguyền rủa giao hội, không gian hư vô bị chấn động, đại đạo bốc hơi.
Kiếm ý phá vỡ nguyền rủa, mà nguyền rủa như là thủy triều thêm vào, sôi trào mãnh liệt.
Đọ sức kéo dài rất lâu.
Kiếm ý vốn sáng tỏ đang dần tan rã phía dưới sóng lớn, ảm đạm không còn màu sắc.
Mặc kệ kiếm ý bắn ra lực lượng như thế nào, từ đầu đến cuối đều không cách nào phá vỡ cơn sóng nguyền rủa như Thiên Hà này.
Thân ảnh màu đen đứng thẳng phía trên thủy triều, rũ mắt lắc đầu: "Kiếm của ngươi không gì hơn cái này, còn kém xa Kiếm Thần."
Vừa dứt lời, hắn đưa tay đè xuống, cuối cùng ánh sáng của kiếm ý biến mất.
Vào lúc hắn muốn rời khỏi, đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ bên trong nguyền rủa: "Tiền bối, cảm khái hơi sớm rồi."
Bóng đen lập tức dừng lại, nhìn về phía dưới sóng lớn.
Lúc này, hắn phát hiện một thân ảnh đang đứng thẳng bên trong nguyền rủa, tay hắn cầm một thanh trường kiếm, quanh thân không có kiếm quang. Kiếm của hắn giống như là đồng nát sắt vụn, nhưng lại không bị nguyền rủa ảnh hưởng.
Bóng đen hơi có vẻ nghi hoặc.
Kiếm Đạo Tiên ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh phía trên sóng lớn, lắc lắc kiếm bên trong tay, giọng nói truyền ra: "Ta nói, kiếm của ta có thể bổ sóng."
Oanh!
Cơn sóng nguyền rủa bị một kiếm bổ ra, không có kiếm quang nhưng lại có kiếm lạnh thấu xương.
Lúc này Kiếm Đạo Tiên đi ra từ bên trong lỗ hổng, trường kiếm trong tay của hắn huy động: "Kiếm của ta có thể trấn biển."
Kiếm ý phun trào, sóng lớn vô tận ầm ầm vỡ vụn.
Kiếm quang hơi sáng, chuyển động theo.
"Kiếm của ta có thể trảm đại đạo thiên địa."
Trong nháy mắt, thiên địa tràn ngập kiếm ý vô tận.
Lúc này, Kiếm Đạo Tiên đi từng bước một đến trước mặt bóng đen, cùng độ cao với đối phương.
Kiếm ý thuộc về hắn đang xông phá mảnh đất hư vô.
Giọng nói của hắn truyền ra từ trong mảnh đất hư vô:
"Kiếm của ta chính là Kiếm Đạo Tiên!"
Ầm ầm!
Nguyền rủa vỡ vụn trước kiếm ý vô tận, đại địa hư vô lấp lóe ở dưới kiếm ý.
Đạo pháp vô tận, sự trói buộc của nguyền rủa dần tan ra ở dưới chân Kiếm Đạo Tiên. Một người một kiếm đâm xuyên đại địa hư vô.
Bóng đen lui trở về, hắn nhìn người trước mắt, chau mày. Hắn không lên tiếng, chỉ yên tĩnh đứng thẳng, hai người lâm vào cuộc giằng co mới.
Lúc này, đám người Thiên m Tông trông thấy một đạo kiếm quang xông vào mây trời. Bọn người Bạch Chỉ khiếp sợ không thôi. Nhưng không ai tới gần, cũng không dám như thế.
Đám người chỉ an tĩnh chờ đợi và phòng bị, thuận tiện lui ra rất xa.

Thượng Quan gia ở hải ngoại.
Người nơi này vẫn đang chìm đắm ở trong kinh ngạc, rõ ràng rất muốn hỏi thăm người xung quanh, nhưng lại không thể không đóng chặt miệng.
Thượng Quan Kỳ Thành an tĩnh chờ đợi, hắn cảm giác hôm nay không bình thường cho lắm.
Lúc này.
Giang Hạo ngồi xếp bằng ở trung tâm, chú ý trận pháp.
Thông đạo nguyền rủa thật sự đã thành hình.
Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng mà bên trong có thể có sức mạnh tuôn ra.
Dù chỉ là lực lượng rất yếu ớt nhưng cũng không thể khinh thường.
Nhưng mà, hắn đã nhận ra kiếm ý ở bên trong, chắc là Kiếm Đạo Tiên đã bắt đầu giao thủ với Cố Trường Sinh.
"Nếu như Kiếm Đạo Tiên bại, bên này chắc là không có chuyện gì. Nhưng nếu như là thế lực ngang nhau thì Cố Trường Sinh sẽ không còn đường lui, chỉ có thể hướng sang bên này."
Trong lúc Giang Hạo đang suy nghĩ, đột nhiên có kiếm ý đánh thẳng tới.
Giang Hạo kinh hãi, thế nhưng không có bối rối. Hắn nắm chặt Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cố gắng trấn trụ không gian.
Oanh!
Tiếng nổ đột nhiên truyền tới, ngay sau đó là sơn phong chấn động.
Người Thượng Quan nhất tộc đều có chút không rõ ràng cho lắm, ngay sau đó giữa mi tâm của bọn hắn bắt đầu xuất hiện hắc khí.
Trong chớp nhoáng này, sự sợ hãi bắt đầu sinh sôi trong lòng của mỗi người.
Bọn hắn biết nguyền rủa xuất hiện biến cố.
Một số người bắt đầu oán trách.
"Ta đã nói chuyện này không thể tin được rồi mà."
"Xong, ta cảm giác thân thể có thứ gì đó đang chui vào."
"Ta không muốn tham gia, bỏ qua cho ta đi."
Trong lúc nhất thời, tiếng oán giận liên tiếp, thậm chí có người muốn thoát khỏi trận pháp.
Trong lòng Thượng Quan Kỳ Thành cảm thấy e ngại, nhưng vẫn chấn nhiếp mọi người: "Dám đi ra trận pháp một bước, sẽ xử lý theo tội phản tộc."
Lực lượng cường đại và trận pháp xung quanh nhắm ngay vào tất cả mọi người.
Phản tộc chính là giết chết.
Nghe thế tất cả mới dần dần bình ổn lại, nhưng mà hắc khí vẫn đang không ngừng bộc phát, giống như có thứ gì đó muốn đi ra.
Kiếm ý xung kích không gian, phá vỡ trói buộc, khiến hắc khí nguyền rủa điên cuồng lan tràn.
Giang Hạo đứng lên, hai hạt châu trong tay hắn đang áp chế xung quanh, nhưng kiếm ý kia đúng là quá tuyệt vời.
"Cố Trường Sinh lợi dụng kiếm ý của Kiếm Đạo Tiên, tính toán thật hay."
Nếu như Kiếm Đạo Tiên không phải đối thủ của hắn, như vậy thì không cần thiết phải lợi dụng. Nếu như Kiếm Đạo Tiên quá mạnh thì sẽ dùng kiếm ý để xung kích bên này.
Kiếm ý không sợ Thiên Cực Ách Vận Châu áp chế, cho nên đang giúp đối phương phóng thích lực lượng.
Nhìn hắc khí nguyền rủa đang tứ tán, Giang Hạo cũng không bối rối. Hắn nhìn chằm chằm trận pháp xung quanh, phát hiện đối phương cũng đang lợi dụng chỗ quan trọng của trận pháp để cố gắng ảnh hưởng tới bên ngoài.
Rất nhanh, hắc khí bắt đầu điên cuồng tuôn ra.
Một số người Thượng Quan tộc hoảng sợ kêu to.
Nơi này tụ tập tất cả mọi người, thậm chí có người bình thường.
Bối rối là chuyện tất nhiên.
Thượng Quan Kỳ Thành cảm thấy mi tâm chảy ra hắc thủy, hắn hoảng sợ nhìn qua chỗ trung tâm, có chút e ngại nói: "Đạo hữu… xin hãy cứu chúng ta."
"Được!" Giọng nói của Giang Hạo truyền tới từ chỗ cao.
Hắn lúc này đã tìm được phương vị, có thể thử ngăn cản.
Sau khi hắn lên tiếng, tất cả mọi người phía dưới đều nhìn về phía hắn.
Không rõ đối phương có biện pháp nào để cứu bọn họ.
Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng huy động, lượng lớn phù lục bay lên.
Tử khí xuất hiện ở xung quanh hắn.
Hắc khí đã ngưng tụ thành một thân ảnh, hình dáng như ẩn như hiện.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, động quạt xếp: "Đi."
Trong lúc nhất thời, phù lục bay ra, ngay sau đó biến thành thân ảnh của hắn, một tấm bùa chú chính là một phân thân. Mỗi một phân thân đều rơi vào một vị trí đặc thù.
Tử khí xuất hiện ở bên trong phân thân, trong lúc nhất thời Thượng Quan nhất tộc nhìn thấy tử khí rơi xuống từ trên trời, đâm vào trong hắc khí nguyền rủa.
Lực lượng cường đại, tử khí mênh mông đã chấn nhiếp bọn hắn.
Lúc này, mỗi một phân thân đều có ký trong tay, Sơn Hải Ấn hiện ra, đánh vào trong trận pháp.
Trong nháy mắt, tử khí và hắc khí đụng vào nhau.
Oanh! Thế lực hai bên ngang nhau.
Lúc này, kiếm ý dường như đã nhận ra cái gì, đang nhanh chóng tiêu tán.
Mà hắc khí không có kiếm ý chèo chống, lập tức hết sạch sức lực.
Sau khi bị tử khí trấn áp, nó không có thêm động tác gì nữa.
Trong lúc nhất thời, đọ sức xuất hiện ưu thế áp đảo.
Hắc khí đang tán loạn.
Giang Hạo thấy thế thì mới hạ Thiên Đao sau lưng xuống. Đừng nhìn hắn đứng nhẹ nhõm ở chỗ này, trên thực tế áp lực vô cùng lớn.
Bóng đen phía trước nhìn qua hắn, sau đó giọng yếu ớt truyền đến:
"Ngươi là ai? Tại sao có thể cầm hung vật cực hạn trong tay, còn có thể trấn áp dư lực của ta?"
Nghe được câu hỏi, Giang Hạo nhếch miệng lên.
Quạt xếp trong tay xoạt một tiếng rồi mở ra, bốn chữ Thiên hạ vô song xuất hiện rõ ràng.
Mà tiếng cười của hắn tựa như có thể đâm xuyên tất cả lực lượng, truyền khắp tứ phương: "Thiên hạ vô song, Tiếu Tam Sinh."

"Thiên hạ vô song Tiếu Tam Sinh?"
Kiếm Đạo Tiên ở trong đại địa hư vô có chút ngoài ý muốn.
Hắn vừa rồi đã phát hiện ra mình bị lợi dụng, lập tức thu hồi kiếm ý.
Thuận tiện nhận ra còn có cuộc đọ sức ở một bên khác.
Hắn không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe được một giọng nói.
Cố Trường Sinh dường như đã bị trấn áp, hơn nữa người trấn áp hắn còn cầm hung vật cực hạn trên tay.
Hắn cũng rất tò mò.
Vốn cho rằng đối phương sẽ giấu diếm thân phận, không nghĩ tới lại trực tiếp biết được tên.
Hắn không khỏi cười nói: "Thiên hạ vô song? Trên đời này quả nhiên vẫn luôn không thiếu thiên chi kiêu tử."
Sau đó, hắn rút lui ra khỏi đại địa hư vô, tất cả đều đã kết thúc.
Cố Trường Sinh không còn đường lui. Hoặc là vĩnh viễn ở lại bên trong, hoặc là thỏa hiệp với bọn họ.
Cường giả rất ít khi hành động theo cảm tính, cho nên kết quả không cần nói cũng biết.
Sáng sớm hôm sau.
Thượng Quan nhất tộc nghênh đón mặt trời mọc với vẻ hoàn hảo không chút tổn hại. Thứ bọn họ nhìn thấy lần này không chỉ là ánh nắng đơn thuần, mà là tương lai của bọn họ.
Giang Hạo trở lại trong sân là chuyện của ba ngày sau.
Quặng mỏ đã khôi phục lại sự bình thường.
Cùng ngày, Bạch Chỉ Trưởng lão tự mình tiễn khách quý rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận