Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 959: Người Khiến Cho Nữ Ma Đầu Kinh Ngạc

Chương 959: Người Khiến Cho Nữ Ma Đầu Kinh Ngạc
Tóc dài sau lưng nữ tử đong đưa theo gió.
Hắn không hề phát hiện ra đối phương tới, chỉ là mùi thơm xa lạ khiến cho hắn biết được có người sau lưng.
Mùi thơm lần này khác với trước đây.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã mở ra Nhật Nguyệt Hồ Thiên, thần thông Kim Cương Bất Hoại. Áo giáp Cửu Thiên như ẩn như hiện.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn bắt đầu câu thông Càn Khôn Tử Hoàn.
Tử Hoàn ở Tây Bộ.
Bởi vì Tử Hoàn ở Tây Bộ cách Thư Viện không xa. Nếu như muốn tị nạn thì đi Thư Viện là tốt nhất.
Hải ngoại cũng được.
Thi Giới tạm thời còn không dám đi vào.
Nhưng mà lúc nhìn thấy đối phương, hắn lập tức an tâm.
Là Hồng Vũ Diệp.
Mình không làm việc gì trái với lương tâm cả, chỉ là ngửi được mùi hương lạ nên cảnh giác mà thôi.
"Tiền bối nói đùa."
Hắn mời Hồng Vũ Diệp ngồi xuống rồi bắt đầu pha trà.
"Ngươi dùng mấy cái thần thông?" Hồng Vũ Diệp hứng thú hỏi.
Giang Hạo đã nói rõ về Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
"Tiền bối mắt sáng như đuốc, vãn bối dùng hai cái." Giang Hạo nói rõ.
"Cái này thì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía áo giáp trên người Giang Hạo.
Giang Hạo rũ mắt, giải thích: "Là pháp bảo tông môn cho."
"Ngươi tông môn đối với ngươi hình như rất không tệ." Hồng Vũ Diệp có ý riêng.
Nghe vậy, Giang Hạo lập tức nói:
"Còn kém tiền bối rất nhiều"
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó bắt đầu uống trà.
Trong lòng Giang Hạo thở phào một cái.
Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi câu này, ý tứ rất rõ ràng, để hắn đứng một bên.
Nếu như bởi vì tông môn cho hắn một vài thứ mà đứng về phía tông môn thì mình sẽ gặp nguy hiểm.
Tóm lại mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khi Hồng Vũ Diệp hỏi thăm vấn đề này, mình đều phải đáp đứng về phía nàng.
Nhưng mà đồ mà Hồng Vũ Diệp đúng là rất cao minh.
Mặc kệ là Thiên Đao Thất Thức hay là Hòa Quang Đồng Trần, hoặc là Vô Danh Bí Tịch, đều không phải vật bình thường.
Thần dược cho hắn cũng cực kỳ ghê gớm, đã cứu được hắn mấy lần.
"Tới đây." Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Giang Hạo hơi do dự, nhưng thân thể không dám chần chờ.
Hắn đi tới gần.
Lúc này Hồng Vũ Diệp giơ tay lên , ấn ở trước ngực hắn.
Cảm giác nhói nhói quen thuộc xuất hiện, là Đồng Tâm Chưởng đang lan tràn.
Một lát sau, nhói nhói biến mất, Hồng Vũ Diệp mới thu tay về.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, không có bị đánh bay.
"Ngươi vừa rồi đang nhìn cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đang nhìn người bên trong Thạch Bản nói chuyện phiếm, nói đến chuyện Long quật và phân thân của Phong Hoa đạo nhân. Long quật chắc là sắp mở, một số người đang tiến về. Phân thân của Phong Hoa đạo nhân đã biến mất, có lẽ có liên quan tới bản thể của nàng, lần này có lẽ chính là cơ hội của chúng ta." Giang Hạo nói.
Hắn thật sự muốn diệt trừ Phong Hoa đạo nhân.
Đối phương quá nguy hiểm, ra tay đối với đám người Tiểu Li, nhất là tâm trả thù đặc biệt mạnh.
Không thể giữ lại.
Chỉ là vẫn luôn tìm không thấy, tông môn chắc là cũng đang đánh Phong Hoa đạo nhân. Nếu không thì phân thân của nàng không đến mức đột nhiên mất tích.
Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lát, nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ càng để đi hải ngoại chưa?"
"Còn thiếu một phần chuẩn bị cuối cùng." Giang Hạo nói xong liền nói chuyện tách rời Cửu U ra.
Sau đó Hồng Vũ Diệp từ chối.
Nàng nói trực tiếp mang theo con chó của Tiểu Li là được.
Giang Hạo nghi hoặc.
Đối phương nhìn hắn một chút, nói: "Ý thức nhiều sẽ khiến cho Cửu U hỗn loạn."
Giang Hạo đương nhiên biết chuyện này, chỉ là đi Long quật chắc là sẽ không quá lâu, không đến mức xuất hiện ý thức mới đúng.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp nói như vậy, hắn cũng không nói gì thêm nữa.
Xem ra cần phải đi mượn Tiểu Uông của Tiểu Li rồi.
Xác định hai ngày nữa xuất phát, Hồng Vũ Diệp tò mò hỏi một câu: "Ngươi không phải muốn cạnh tranh thủ tịch dự tuyển sao? Trước đó nói muốn điều tra thực lực của đối thủ, tra xét thế nào rồi?"
Nghe vậy, Giang Hạo lấy một bản thư tịch ra. Sau đó mở ra, trên đó viết tên của sáu người:
"Tiền bối mời xem, tổng cộng có sáu người. Đỗ sư tỷ của Bạch Nguyệt Hồ, am hiểu thuật Ngũ Hành, Kim Đan viên mãn đã lâu, cách tấn thăng chỉ có hai ba năm.
Còn có Hồ sư huynh của Chấp Pháp Phong, nghe nói là người đứng đầu dưới Nguyên Thần, am hiểu thuật lôi đình. Còn có Thiên Hoan Các…"
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, trong mắt có một tia kinh ngạc.
Nhất là khi thấy dáng của đối phương thật tình như thế, càng khiến người ta ngoài ý muốn.
Một lúc sau, Giang Hạo nói xong về sáu người: "Tiền bối cảm thấy phần thắng của vãn bối có lớn không?"
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt thật lâu, uống trà không có nói chuyện.
Ba ngày sau.
Giang Hạo đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ, ba tháng.
Linh thạch trước đó cũng trả trước một phần.
Sư tỷ Nhiệm Vụ Đường cười nói: "Sư đệ không cần phải gấp gáp, lần sau trả một lúc cũng được."
Giang Hạo nhếch miệng cười, nói một câu cảm ơn.
Hắn cũng không có làm cái gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến, không có nhìn thấy Đề Đăng đạo nhân, hình như đã bị mang lên tầng trên tạm thời, là bởi vì bản thân hắn đặc thù.
Giang Hạo cũng không có hỏi được thứ gì.
Hôm nay phải rời đi, cho nên cần dặn dò Trình Sầu một số việc.
Đối phương gật đầu, sau đó có chút do dự nói:
"Sư huynh, những ngày qua có rất nhiều người nhắc tới sư huynh. Nói sư huynh muốn dựa theo Nguyện Huyết Đạo để tranh đoạt thủ tịch dự tuyển, bảo rất nhiều người không nên bị Nguyện Huyết Đạo lừa gạt. Còn nói Nguyện Huyết Đạo chính là phương pháp giảm thọ, ngoại trừ dùng tuổi thọ đổi lấy tu vi thì gần như cái gì cũng kém. Linh khí hỗn loạn, lực lượng đơn bạc, căn bản không có tư cách đọ sức với những sư huynh sư tỷ khác. Nếu như người như này mà làm thủ tịch dự tuyển thì cái danh thủ tịch dự tuyển này sẽ không hợp với thực. Bọn hắn thậm chí còn nói sư huynh nên từ bỏ thủ tịch dự tuyển."
Lúc nói Trình Sầu còn mang theo chút tức giận. Hắn biết rõ, sư huynh vô cùng mạnh, không chỉ như thế, sư huynh căn bản không phải Nguyện Huyết Đạo.
Hắn muốn phản bác, nhưng cần có sư huynh gật đầu.
"Không cần để ý, bọn hắn muốn nói gì thì cứ để bọn hắn nói, chỉ cần không làm gì thì không cần để ý tới. Nếu như trong lúc ta rời đi mà có người làm chuyện gì thì nhớ đi tìm Mục Khởi sư huynh." Giang Hạo nói.
"Được." Trình Sầu gật đầu.
Hắn rất tò mò không biết tại sao sư huynh có thể bình thản tiếp nhận tất cả như thế.
Đổi lại là mình, căn bản không làm được.
Giang Hạo không giải thích quá nhiều.
Người vứt bỏ ta, qua hôm nay không thể lưu; người loạn tâm ta, qua hôm nay lại thêm ưu phiền.
Hắn không cần vì những người này mà phiền não.
Sau đó, hắn đi đến gần chỗ ở của Mục Khởi sư huynh, bắt đầu bày ra Sơn Hải Ấn Ký.
Chủ yếu là lo lắng Thánh Chủ ngóc đầu trở lại.
Trước đó mình ở đây còn có thể ra tay tương trợ.
Bây giờ rời đi rồi, trở về thì đã không còn kịp.
Dù sao hắn muốn đi áp chế Tiên chủng, Thánh Chủ có khả năng sẽ có phản ứng.
Ấn ký lần này đã lợi hại hơn trước nhiều.
Làm xong tất cả.
Hắn mượn Tiểu Uông rồi đi ra khỏi Thiên m Tông.
Cuối cùng biến mất tại chỗ.
---
Một bên khác.
Mính Y tiên tử tỉnh lại từ trong tu luyện.
Nàng sờ lên mi tâm, trong mắt có một tia kiêng kị.
"Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể ngăn cản hắn?"
Nàng biết Diệu Thính Liên có thể làm được, nhưng mà đối phương không chịu nói, nàng cũng không có cách nào ép buộc.
Mục Khởi cường đại, nàng cũng không thể dùng thủ đoạn khác.
Hiện tại tất cả còn có chỗ trống chu toàn, một khi làm chút gì đó thì sẽ hoàn toàn không có chỗ trống nữa.
Nàng thở dài một cái, quyết định lại đến Linh Dược Viên một chuyến.
Có lẽ sẽ có đột phá từ chỗ của Giang Hạo.
Diệu Thính Liên hình như đối với Giang Hạo rất tốt, không chỉ nàng, Mục Khởi cũng như thế.
Chỉ cần Giang Hạo chịu mở miệng, như vậy không phải là không có cơ hội.
Chẳng qua là lúc nàng tìm đến, chỉ nghe thấy con thỏ nói:
"Chủ nhân ra ngoài rồi."
Mính Y tiên tử thở dài, mỗi lần mình tìm đến, đối phương hình như đều đã ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận