Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 961: Thả Cửu U Ra

Chương 961: Thả Cửu U Ra
Bên trong Thánh Đạo, thứ cao minh và đặc thù nhất cũng không phải là thành viên bọn hắn, cũng không phải là lý niệm của bọn hắn, mà là Tỏa Thiên có thể chống đỡ tất cả lý luận.
Hiện tại thành viên Thánh Đạo có thể cướp đoạt thiên phú của một số người, cũng có thể giao thực lực cho người ta. Cho nên, người tìm tới Thánh Đạo, nhất định là người học được Tỏa Thiên. Nhưng mà so với Tỏa Thiên thì vẫn cách biệt một trời một vực. Nhìn từ các phương diện, một khi học được Tỏa Thiên thì sẽ có địa vị cao ở bên trong Thánh Đạo.
"Vị tiên tử này đúng là hiểu biết nhiều, không biết xuất thân từ môn phái nào?" Nam tử trung niên tò mò hỏi.
"Thiên Linh tộc." Nam Cung Nguyệt lãnh đạm nói, cuối cùng còn nói một câu:
"Vùng đất Thánh Đạo cực kỳ thần thánh ở trong mắt Thánh Đạo, tốt nhất vẫn nên ít nói lung tung về vùng đất Thánh Đạo, nếu không sẽ dễ rước họa vào thân."
Ngạch…
Nam tử trung niên gật đầu, sau đó yên lặng rời đi.
Giang Hạo nhìn Nam Cung Nguyệt, rất là tò mò: "Tiên tử là Thánh Đạo?"
Nghe Giang Hạo nói câu này, trong lòng Nam Cung Nguyệt lòng giật mình. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào gan to như vậy, không nhìn người khác đã tùy tiện nói ra suy đoán của bản thân.
Nam Cung Nguyệt không để ý đến đối phương, quay đầu rời đi.
Giang Hạo nhìn về phía nàng đi, tụ hợp với một bà lão.
Chắc cũng là thành viên của Thánh Đạo.
"Luyện Thần viên mãn, lúc này mới qua bao lâu mà đã khôi phục nhiều lực lượng như vậy." Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Tu vi của người Thánh Đạo khôi phục rất nhanh.
Giang Hạo không còn quan tâm tới đối phương nữa, nhìn về phía người bên cạnh, tò mò nói:
"Tiền bối biết vùng đất Thánh Đạo ở đâu không?"
Hồng Vũ Diệp nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Giang Hạo cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ có thể nhìn ra phía ngoài.
Chỗ sâu đáy biển có rất nhiều thứ hiếm lạ, ví dụ như hải quái to lớn đột nhiên bơi qua và hung thú có rất nhiều xúc tu.
Điều này khiến hắn nhớ tới hải quái trong Hải Vụ Động, bọn nó hình như còn mang thù.
Thật lâu không gặp, không biết đối phương có còn ghi hận mình nữa hay không.
Đáy biển không có ngày đêm.
Chỉ có đợi đến lúc vào bờ, mới biết được thời tiết bên ngoài là như thế nào.
Nhưng mà ở dưới đáy biển có thể phòng ngừa bão tố, chỉ là có đôi khi sẽ thấy biển sâu kết băng, kéo dài về nơi xa như là dòng suối.
Vào lúc Giang Hạo đang thưởng thức phong cảnh, đột nhiên nghe được tiếng gầm.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết linh sủng nhà ai đang đi lại trên boong thuyền. Trên người nó có tinh thần hỏa diễm, tu vi không cao, nhưng mà khí tức không phải bình thường, chắc là một linh sủng nào đó lợi hại. Như là hùng sư, chỉ là còn chưa trưởng thành.
Đối phương đang ngó chừng một thiếu nữ.
Giống như là đang đi săn, có thể nhào tới bất cứ lúc nào.
Người phía sau có chút sợ hãi lui lại, vội vàng xin người xung quanh giúp đỡ.
Một vị lão giả thấy thế, lập tức ngăn ở trước mặt thiếu nữ, dùng thuật pháp đuổi linh sủng đi.
Chỉ là, dã tính của linh sủng này khó thuần, đột nhiên khởi xướng tiến công.
Oanh!
Thuật pháp chạm vào đối phương.
Linh sủng không địch lại bị đánh bay ngược ra ngoài, trong mắt nó lập tức dấy lên lửa giận.
Nghe được động tĩnh, một vị phụ nhân đi ra từ bên trong. Nhìn thấy linh sủng của mình chật vật, lửa giận lập tức bùng lên:
"Là ai đả thương linh sủng của ta?"
"Vị tiền bối này, ta cũng không tổn thương linh sủng của ngươi, bởi vì nó chủ động công kích, chúng ta không thể không phòng bị." Lão giả vội vàng giải thích.
"Ngươi không phòng bị nó, nó sao lại công kích ngươi?" Phụ nhân cười lạnh:
"Nếu không phải do người làm cái gì trước thì nó sẽ không công kích."
"Vãn bối thật sự chỉ là đuổi nó một chút, không có bất kỳ hành vi tổn thương nào." Lão giả giải thích.
Lúc này thiếu nữ được hắn bảo hộ ở sau lưng.
"Đuổi? Ngươi đã đuổi nó rồi còn nói không làm gì cả?" Trong mắt phụ nhân lập tức bị sự băng lãnh bao trùm.
"Là linh sủng của tiền bối để mắt tới ta trước." Lúc này thiếu nữ lấy hết dũng khí lên tiếng.
"Linh sủng của ta yêu thích tinh thần tinh khiết, nhìn chằm chằm ngươi là để mắt tới ngươi. Nhưng mà các ngươi lại động thủ trước, vậy thì không thể trách chúng ta được rồi… Dù là chủ thuyền thì cũng không tiện nói gì với ta. Vừa rồi là ai ra tay, phết tay hắn đi." Phụ nhân quát.
Trong nháy mắt, sau lưng phụ nhân có hai tên hộ vệ đi ra, lập tức tiến tới trước mặt lão giả. Một hộ vệ khống chế đối phương, một người khác bắt lấy cánh tay của đối phương, sau đó uốn éo.
Răng rắc!
Máu tươi nhỏ xuống, cánh tay bị ném vào trong biển sâu.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc của thiếu nữ.
"Vả miệng." Phụ nhân lại nói.
Tiếng đánh vang lên.
"Xin ngươi, tha cho chúng ta đi." Thiếu nữ khóc lóc cầu xin.
Phụ nhân trầm giọng nói: "Tha cho các ngươi? Các ngươi có tha cho linh sủng của ta không? Nó không vui, các ngươi lấy cái gì bồi thường? Chỉ là hai mệnh tiện mà thôi."
Người bên cạnh đứng quan sát, không ai có ý định xen vào chuyện bao đồng cả.
Giang Hạo ngồi xuống, nhìn hùng sư phía xa đang có chút đắc ý, sau đó ngưng tụ ra một sợi tinh thần, thuần túy hoàn mỹ.
Quả nhiên, đối phương lập tức nhìn về phía hắn, sau đó nhanh chóng đi tới.
Trong mắt của nó còn mang theo một chút bá đạo, dường như là nếu không cho ăn thì sẽ công kích.
Thấy thế, Giang Hạo mỉm cười, sau đó thả Tiểu Uông ra. Nó đang có chút mê mang, nhưng khi nhìn thấy linh sủng trước mặt, ánh mắt lập tức lóe sáng. Chỉ là, nó vẫn có chút e ngại mà nhìn về phía Giang Hạo.
"Ăn đi, đều đưa tới cửa rồi." Giang Hạo ôn hòa mở miệng.
Mà trong nháy mắt nhìn thấy Tiểu Uông, toàn thân hùng sư lập tức run rẩy, trong mắt bị sợ hãi thay thế. Nó kinh hô một tiếng, liền muốn thoát đi. Nhưng mà Tiểu Uông đã nhào tới.
Răng rắc!
Nó cắn một phát đứt nửa người của đối phương.
"Ngao ô!"
Tiếng kêu bén nhọn đinh tai nhức óc vang lên, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Phụ nhân nhìn qua, chỉ thấy linh sủng của nàng chỉ còn lại nửa người, đang nhìn về phía nàng cầu cứu.
Bất lực, hoảng sợ, tuyệt vọng, thu hết vào mắt.
Sau đó…
Bẹp ~
Một con chó lớn màu đen nuốt gọn linh sủng của nàng vào.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh, biến hóa bất thình lình khiến cho tất cả mọi người khó có thể tin nổi.
Nam Cung Nguyệt nhìn mà có chút tê cả da đầu.
Mà trong yên tĩnh, Giang Hạo vẫy vẫy tay, chó đen quay về bên cạnh hắn. Hắn vừa xoa đầu con chó đen vừa phàn nàn:
"Là ai không trông kỹ linh sủng của mình? Để nó chạy đến đây bị Tiểu Uông nhà ta ăn một miếng rồi? Một con lớn như thế, ăn vào sẽ không thể tiêu hóa được. Đúng là không biết cân nhắc cho Tiểu Uông nhà ta chút nào."
Lúc này, phụ nhân nhìn qua, tức đến nỗi phát run, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giết hắn, chém thành ngàn mảnh cho ta."
Trong nháy mắt, hai hộ vệ kia gào thét mà qua như là bóng đen.
Vào lúc tất cả mọi người đều cảm thấy đối phương sắp xong đời rồi, lại thấy đao quang quét ngang.
Oanh!
Trong chớp mắt, hộ vệ hóa thành vụn máu bay ra, vẩy xuống thanh chắn.
Phụ nhân có chút chấn kinh, nàng nhìn xung quanh một chút, lại không nhìn thấy Giang Hạo ở đâu.
"Ngươi…"
Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi vang lên bên tai của phụ nhân: "Là đang tìm ta sao? "
Phụ nhân quay đầu nhìn về phía sau lưng, lúc nàng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Giang Hạo, trong mắt đã hiện đầy vẻ hoảng sợ. Sau đó, đao quang quét ngang, bao trùm ánh mắt của nàng.
Giọng nói lạnh lùng mang theo cười nhạo truyền vào trong tai của nàng:
"Lần sau nhớ trông kỹ linh sủng của mình, nếu không thì ra sẽ rất buồn."
Phụ nhân không cách nào đáp lại lời này, cũng không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Nàng cuối cùng đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, nàng chỉ kịp hít thở mấy lần.
Có lẽ ở trong nhận biết của nàng, cảm thấy trên thuyền sẽ không có người nào mà nàng không chọc nổi.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận