Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 967: Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời

Chương 967: Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời
"Gâu gâu gâu ~ "
Tiểu Uông ở bên cạnh kêu lên hai tiếng. Giang Hạo biết nó đang kêu cái gì. Đây là nhìn thấy đồ ăn.
Lúc này đột nhiên có một khối đá bay tới.
Tiểu Uông thấy thế thì lập tức nhảy lên một cái, cắn tảng đá, gặm hai lần sau đó đưa tảng đá tới trước mặt Giang Hạo.
"Đừng đụng." Nam Cung Nguyệt vội vàng nhắc nhở:
"Những vật này nhất định đều bị Đại Thiên Thần Tông động tay động chân, vì để cho hành động phía sau được thuận lợi thì vẫn không nên đụng vào những thứ này thì hơn."
Giang Hạo khép quạt xếp lại, cũng không để ý tới đối phương. Hắn đưa tay tiếp nhận tảng đá.
Vào lúc tảng đá bay tới, bên trong đúng là có Đại Thiên Tinh Thần vờn quanh. Nhưng mà sau khi bị Tiểu Uông cắn hai lần, Đại Thiên Tinh Thần liền biến mất, bị ăn không còn một mảnh. Tảng đá đã không còn nguy hiểm gì.
Mang theo Tiểu Uông đúng là không tệ, chỉ cần không gặp phải rồng thì nó liền không sợ nơi này.
Kiểm tra một hồi, phát hiện là khoáng thạch. Hơn nữa còn là khoáng thạch rất cao minh.
"Đây là Tinh Nguyệt Thạch, là tài liệu tốt để rèn đúc pháp bảo." Nam Cung Hoa giải thích.
Rất đáng tiền?
Giang Hạo nhìn đồ rồi yên lặng thu vào. Chờ sau khi ra ngoài sẽ tìm một chỗ để bán ra.
Nếu như hiện tại có thể bán ra thì sẽ càng tốt hơn, tích lũy đủ hai mươi lăm vạn, sau đó tăng cường Sơn Hải Ấn Ký. Như này hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Tiếu Tam Sinh cất đồ vào, Nam Cung Nguyệt do dự một chút nhưng cũng không nói gì. Đối phương chính là người như vậy, mình nói quá nhiều ngược lại sẽ khiến cho người ta phản cảm. Nếu đã như này không bằng cứ đi một bước nhìn một bước.
Lúc này, rất nhiều người đều đã hướng về phía Long quật.
Trong đó Đông Định Nhạc là nhanh nhất, tiếp theo là Nam Cung Oản.
Giang Hạo không nhanh không chậm đi tới, Hồng Vũ Diệp đi bên cạnh hắn, Tiểu Uông thì bắt đầu ăn khắp bốn phía. Gặp được liền ăn, không có khách khí chút nào.
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Dù bị phát hiện cũng không quan trọng.
Đây mới là Tiếu Tam Sinh nha, không sợ hãi, không kiêng nể gì cả.
Ngoại trừ người Đại Thiên Thần Tông, những người khác muốn phát hiện ra sự đặc thù của Tiểu Uông cũng không dễ dàng.
Nam Cung Hoa nhìn dáng vẻ không nóng nảy của Giang Hạo thì có chút bất đắc dĩ. Người này đúng là không thèm để ý chút nào. Hi vọng sau khi đi vào sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc này, người đi song song cùng bọn họ còn có một đạo sĩ mặc đạo bào, cầm ống trúc trong tay.
"Đạo hữu có muốn tính một quẻ hay không?" Cổ Chân nhìn Giang Hạo, hỏi.
"Ngươi biết ta sao?" Giang Hạo quay đầu nhìn qua đối phương, tò mò hỏi.
"Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh, làm sao lại không biết chứ?" Cổ Chân cầm ống trúc, mở miệng cười nói. Hắn dường như chính là đặc biệt tới bắt chuyện.
"Tính thế nào?" Tiếu Tam Sinh sao có thể từ chối chuyện thú vị như vậy được chứ?
Cổ Chân đưa ống trúc tới, nói:
"Lắc cái này mấy lần, nhìn xem lắc ra được cái gì. Hung cát liếc qua sẽ thấy ngay, nếu như cần giải nghĩa thì tại hạ cũng vui vẻ tương trợ."
Nghe vậy, Giang Hạo tiếp nhận ống trúc, sau đó lắc lư mấy lần.
m thân thanh thúy vang lên, có chút dễ nghe. Nhưng mà, hắn có thể cảm nhận được ống trúc này không đơn giản. Trong đó ẩn chứa phù văn huyền diệu và chân ý không thể nào hiểu được.
"Lắc thêm mấy lần nữa." Cổ Chân nhắc nhở.
Giang Hạo lại lắc mấy lần, một cây thăm trúc đột nhiên rơi ra, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Tất cả mọi người tò mò nhìn lại, chỉ thấy phía trên viết hai chữ "Đại hung".
Thấy thế, đám người Nam Cung Nguyệt đều thầm giật mình.
Cổ Chân có chút cảm khái nói: "Là đại hung, nhưng mà ta có khả năng giúp đỡ…"
Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì đã thấy Tiếu Tam Sinh tiện tay ném que trúc Đại hung vào trong biển, sau đó tiếp tục lắc lắc.
Qua một lúc, thăm trúc mới rơi ra, lơ lửng ở trước mặt. Lần này, phía trên thăm trúc viết hai chữ "Đại cát".
"A, đại cát." Giang Hạo cười rồi cầm thăm trúc qua, sau đó đưa ống trúc cho Cổ Chân.
"Tiếu đạo hữu, đây là thăm thứ hai, không tính." Cổ Chân cau mày nói.
Giang Hạo cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi bỏ thăm trúc vào ống trúc trên tay Cổ Chân, nói: "Quả nhiên, vận mệnh luôn được nắm giữ ở trong tay của mình."
Cổ Chân vốn đang muốn nói gì đó bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Giang Hạo mở quạt xếp ra, mấy chữ Thiên hạ vô song lại xuất hiện.
Sau đó, hắn bước đi chậm rãi, tiếng cười truyền ra.
"Nhớ kỹ, lần sau gọi ta là Thiên hạ vô song Tiếu Tam Sinh."
Cuồng vọng đến cực điểm, không ai bì nổi.
Mệnh ta do ta không do trời.
Nam Cung Nguyệt trực tiếp thấy choáng, người này đúng là… không thể tưởng tượng nổi.
Loại cảm giác này khiến nàng như nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của vị kia. Lòng cao hơn trời, cử thế vô song.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua thân ảnh của Giang Hạo, trong mắt không có gì thay đổi, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Nơi xa, phía trên thuyền.
Tư Đồ Vô Đạo quan sát tất cả, thở dài:
"Tất cả đều đã kết thúc, muốn nhúng tay vào đã là chuyện không thể nào. Cũng chỉ có thể xem xem trong mệnh của ta có Xích Vũ Thần Đan hay không. Tiếu Tam Sinh, hi vọng ngươi sẽ không rước lấy mầm tai vạ."
Tư Đồ Vô Đạo không thể không cược. Hắn không cách nào tiến vào Long quật, nếu không hắn đã muốn đích thân đi thử xem rồi.
Thủ đoạn của Đại Thiên Thần Tông chắc là cũng không kém, người đi vào dữ nhiều lành ít.
Bên bờ.
Đào tiên sinh cũng thở phào một cái:
"Lần này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Tiếp theo sau đó phải nhìn chằm chằm mọi lúc mới được, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một khi xảy ra… mình dường như cũng không thể tránh được. Chỉ có thể chuẩn bị thật kỹ, hi vọng có thể giãy dụa được một chút.
Hắn đã hiểu được cảm giác của người ở Nam Bộ kia rồi, đúng là ngủ cũng không ngon.
Đường Nhã thì cầm một hạt châu màu trắng, tiếp tục vẽ bùa chú.
"Tại sao vẫn không thể mở ra, ta đã vẽ qua tất cả phù lục rồi, hoàn toàn không mở ra được." Đường Nhã không rõ ràng cho lắm.
Trước đó dùng Vạn Kiếm Phù liền có thể, hiện tại nàng đã thử qua các loại phù lục. Đây là một bộ, chắc cũng là phù lục mới đúng.

Phía dưới biển sâu.
Giang Hạo mang theo Hồng Vũ Diệp nhanh chóng tiến lên.
Tiểu Uông bơi trong nước như vào chỗ không người. Nước không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nó cả.
Nam Cung Nguyệt và bà lão đã lấy lại tinh thần, việc cấp bách hiện tại vẫn là phải tiến vào Long quật. Chỉ là, các nàng vẫn có chút để ý tới quẻ thăm vừa rồi.
Mặc dù Tiếu Tam Sinh không thèm để ý, nhưng các nàng rất muốn biết rốt cuộc Đại hung ở nơi nào để đề phòng một chút.
Nhưng đối phương không có bất kỳ ý định nào là muốn biết cả.
Mặt khác, các nàng cũng muốn biết Tiếu Tam Sinh tại sao lại không thèm để ý.
Giang Hạo có để ý, nhưng lại không phải để ý như vậy.
Tiến vào Long quật tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà Hung không thể đại biểu cho cái gì cả. Mặc kệ ở đâu hắn đều cảm thấy rất nguy hiểm, nhất là khi ra ngoài.
Rời khỏi Thiên m Tông, hắn luôn cảm thấy mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Hắn luôn rất cẩn thận, lần này vẫn sẽ rất cẩn thận.
Mặc kệ là hung hay là cát, chuyện cần làm cũng chỉ có một.
Cẩn thận một chút, sau đó cố gắng sống sót.
Phát hiện nguy hiểm, tránh khỏi nguy hiểm, hóa giải nguy hiểm. Không có gì hơn thế cả.
Rất mau, một số khe hở bắt đầu xuất hiện, bên trong mỗi một khe đều có thể nhìn thấy xích hồng, như là dung nham đang thiêu đốt.
"Tiếu đạo hữu, chúng ta cần phải tách ra ở chỗ này. Sau khi tiến vào Long quật hi vọng ngươi có thể đợi chúng ta một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng chạy tới." Bà lão nói.
Giang Hạo cười gật đầu, sau đó mang theo Hồng Vũ Diệp tiến vào trong một cái khe. Tiểu Uông cũng thuận thế tiến vào.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Hạo liền cảm nhận được nhiệt độ cao, xem ra thật sự có địa hỏa.
Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện đều là tảng đá, hơn nữa đều bị phong bế. Hắn thử dùng sức, xác thực không cách nào phá mở.
"Ngươi sẽ chống lại số mệnh sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo sững sờ, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận