Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 968: Chỗ Rồng Ở

Chương 968: Chỗ Rồng Ở
Đối mặt với vấn đề của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo suy tư một lát.
Chống lại số mệnh?
Số mệnh của mình là gì?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói:
"Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối cũng không muốn chống lại số mệnh. Chỉ là luôn muốn sống sót dựa theo ý nghĩ của mình. Có khúc chiết, nhưng vẫn luôn đang cố gắng."
Đây coi như là chống lại sao?
Cũng coi như là vậy đi.
Dù sao cũng không có người nào có thể xuôi gió xuôi nước được.
Cực khổ đang ở trước mắt, là một phần không thể vứt bỏ của nhân sinh.
Thờ ơ quan sát tất cả biến mất, không có gì là dễ dàng cả, giữ vững những gì vốn có, đối mặt với những thứ cần đối mặt, cần phản kháng, cần nghịch thế thì cứ thế mà thuận theo.
Đây là chống lại sao?
Nhiều khi đều chỉ vì có thể sống sót thật tốt, cũng không có nhiều suy nghĩ như vậy.
"Ném thăm trúc là bởi vì ngươi đang là Tiếu Tam Sinh?"
Bên cạnh Hồng Vũ Diệp xuất hiện cái bàn, sau đó nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Tiền bối mắt sáng như đuốc." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
"Nếu như không phải là Tiếu Tam Sinh thì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương.
Không phải là Tiếu Tam Sinh?
Giang Hạo rũ mắt suy tư, thật lâu sau mới mở miệng:
"Vãn bối sẽ đặt nó lại vào bên trong ống trúc."
"Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Sau đó tiếp tục tiến vào Long quật làm việc cho tiền bối." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.
"Không lo lắng?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đi ra ngoài không thể tin tưởng người không biết, bao gồm cái gọi là đại hung đại cát. Cẩn thận một chút luôn luôn tốt. Vãn bối có thể bình an sống đến bây giờ, không phải dựa vào ống trúc, mà là
"Ngươi năm nay mấy tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Bốn mươi." Giang Hạo trả lời.
"Tuổi như này có còn trẻ nữa không?"
"Không trẻ."
Hồng Vũ Diệp rũ mắt, không nói gì nữa.
Giang Hạo thực sự cảm thấy mình không còn trẻ nữa, đã qua độ tuổi niên thiếu rồi.
Không còn sự nóng nảy của tuổi trẻ.
Có lẽ, hắn chưa từng có, nhưng mà đã qua cái tuổi đó rồi.
Không có cái gì là không tốt cả.
Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra xung quanh, đúng là đã bị phong bế.
Chỗ tiến vào cũng hoàn toàn đóng lại, không có dấu hiệu mở ra, như thế sẽ có thể tiến vào Long quật và xem xem tình huống bên trong rốt cuộc là như thế nào.
Chỉ là làm thế nào để đi vào?
Giang Hạo thử cảm giác xung quanh, trong nháy mắt liền có một loại cảm giác bị hút vào.
Là Nguyên Thần.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp. Đối phương chỉ nhìn hắn mà không nói gì.
"Tiền bối muốn đi vào luôn bây giờ không?"
Xem ra là phải tự đưa ra quyết định rồi.
Vậy thì đi vào đi.
Sau khi để Tiểu Uông đi theo, Giang Hạo trực tiếp để xung quanh hút Nguyên Thần đi.
Nguyên Thần của hắn lúc này là người mặc áo giáp, uy vũ bất phàm.
Là Cửu Thiên Chiến Giáp, nhưng mà đã được sửa đổi, biến thành quần áo nhẹ, trên tay đeo nhẫn trữ vật.
Nếu không thì Nguyên Thần sẽ không cách nào mang theo pháp bảo trữ vật bình thường để đi vào.
Những người khác tiến vào, ít nhiều đều mang theo trữ vật pháp bảo như này, hoặc là mang theo pháp bảo đã được tế luyện.
Sau khi bị hấp thu, Giang Hạo cảm giác mình đang hướng về phía biển sâu.
Có cảm giác ngăn cách, như là tiến vào Thi Giới.
"Gâu Gâu!"
Tiếng của Tiểu Uông vang lên ở phía sau, Giang Hạo quay đầu, phát hiện Tiểu Uông tới rất nhanh. Mà sau lưng nó chính là Hồng Vũ Diệp đang dạo bước tới. Mọi thứ đều không có ảnh hưởng gì đối với nàng cả. Dáng vẻ của nàng không khác gì so với lúc ở bên ngoài, không biết có phải là Nguyên Thần hay không.
Rất nhanh, phía dưới xuất hiện ánh sáng bắt đầu bao trùm bọn hắn. Ngay sau đó, thân thể dừng lại, lúc ánh sáng bao trùm tất cả, Giang Hạo có cảm giác rơi xuống đất.
Mùi hương của cỏ xông vào khứu giác.
Mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn đang đứng trên một bãi cỏ không nhỏ, nơi xa có trăm hoa đua nở và một dòng sông không nhìn thấy đầu nguồn. Trên bầu trời đầy mây trắng, ánh nắng vạn dặm.
"Đây là Long quật?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng sẽ tiến vào hang đá, hoặc là cung điện cự thạch chồng chất.
Không nghĩ tới lại là một mảnh đất sơn hà tú lệ.
"Ngươi cảm thấy rồng nên ở chỗ như nào?" Hồng Vũ Diệp mở miệng hỏi.
Gió nhẹ chầm chậm thổi qua, quét ngang tóc của Hồng Vũ Diệp.
Lúc này, nàng đi đến bên cạnh Giang Hạo, nhìn về phương xa.
"Tiền bối từng tới nơi này rồi sao?"
Giang Hạo nhìn thấy phía trước có một ngọn núi, ngoài ra còn có một chút kiến trúc, không biết là có người ở hay không. Hoàn cảnh nơi này không có vấn đề gì, theo lý thuyết có người sinh sống là chuyện rất bình thường.
Có thể gặp được rồng hay không cũng khó nói.
Hồng Vũ Diệp khẽ lắc đầu.
"Gâu gâu ~ " Tiểu Uông đột nhiên kêu lên.
Trong mắt Giang Hạo có ánh sáng nhạt hiện lên.
Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp được vận chuyển, hắn nhìn thấy xung quanh ngọn núi này bị Đại Thiên Tinh Thần che kín.
Khác với bên ngoài, Đại Thiên Tinh Thần ở đây có các loại hình thái, như gia súc, như hình người, như dã thú. Giống như có thể chui vào bên trong thân thể người bất cứ lúc nào.
Nhưng mà tinh thần nơi này quá khổng lồ, hơi không cẩn thận thì sẽ bị phát hiện.
Không tính là quá nguy hiểm.
Nguy hiểm chân chính là mặt đất và không trung.
Mặt đất có vô số Đại Thiên Tinh Thần như con kiến đang bò.
Trên bầu trời cũng có Đại Thiên Tinh Thần đang lắc lư như những con côn trùng. Tiểu Uông nhìn về phía Giang Hạo, dường như muốn qua một chút.
Mặc dù không biết Đại Thiên Thần Tông muốn làm cái gì, nhưng một khi những vật này tiến vào thân thể chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.
"Tiện đường thì có thể." Giang Hạo bình thản nói.
Tùy tiện để Tiểu Uông ăn, có vô pháp vô thiên sao?
Tính cách hoang dã sẽ mang đến điều không tốt cho Tiểu Li.
Tiểu Uông không có ý kiến gì, bắt đầu ăn Đại Thiên Tinh Thần như con kiến ở xung quanh.
Giang Hạo nhắm mắt lại, bắt đầu cảm giác Đại Thiên Tinh Thần, muốn thử xem dựa vào cảm giác liệu có thể cảm nhận được rõ ràng hay không.
Đáng tiếc là chỉ có phát hiện yếu ớt, phối hợp với con mắt chắc là có thể phát hiện ra một chút.
Bởi vậy có thể thấy được, thủ đoạn của Đại Thiên Thần Tông rất không bình thường. Nếu như mà sử dụng trong phạm vi lớn thì có rất ít người có thể ngăn cản.
Vì tò mò nên hắn đã hỏi thăm Hồng Vũ Diệp.
"Không có khoa trương như ngươi nghĩ đâu, là bởi vì Long quật cất giấu một món đồ đặc thù. Thứ này bị Đại Thiên Thần Tông lợi dụng, cho nên mới khó phát hiện như thế." Hồng Vũ Diệp giải thích.
Đồ đặc thù?
Giang Hạo có chút tò mò, rốt cuộc là món đồ đặc thù như thế nào mà có thể khiến cho Đại Thiên Tinh Thần cao minh như vậy?
Nếu không phải có Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp thì căn bản khó mà phát giác.
Hắn có Tỏa Thiên, Vô Danh Bí Tịch và rất nhiều lực lượng tinh thần. Nhưng cho dù là vậy cũng đều khó mà phát giác, những người khác càng không cần phải nói.
Gần như là không ai có thể phát hiện được.
Không biết Đại Thiên Thần Tông đã lau loại bảo vật này hay chưa?
Có cơ hội thì có thể đi qua nhìn một chút.
Đợi một lúc, Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hoa mới chạy tới.
"Thật sự xin có lỗi, chúng ta gặp một số việc nên tới chậm." Bà lão mở miệng giải thích.
"Các ngươi có biết đường nơi này hay không?" Giang Hạo hỏi.
Hắn không đưa ra vị trí của mình, nhưng các nàng có thể tìm tới, chắc là có một chút lý giải đối với nơi này.
"Có một chút lý giải." Bà lão không có nõi rõ.
Đây là gốc rễ của hợp tác.
Không có những ưu thế này, chẳng khác nào là không có tư cách hợp tác.
Giang Hạo gật đầu, không có hỏi nhiều.
Nhưng mà lúc các nàng đi tới, Đại Thiên Tinh Thần xung quanh tự động tách ra, không biết mỗi người đều như vậy, hay là chỉ có người Thánh Đạo.
"Muốn đi đâu?" Giang Hạo hỏi.
Hắn vừa rồi mới dùng vảy rồng thử qua, đường nằm phía trên dòng sông, không ở trên núi.
"Lên núi đưa bái thiếp trước, phía sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều." Bà lão nói.
Giang Hạo gật đầu.
Có lễ phép.
Không tệ.
Chỉ là …
Giang Hạo nhìn về phía trên núi, phía trên dường như không được bình tĩnh cho lắm.
Đã có không ít người tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận