Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 969: Không Thể Giữ Tiếu Tam Sinh Lại

Chương 969: Không Thể Giữ Tiếu Tam Sinh Lại
Đỉnh núi.
Lúc đám người Giang Hạo đi tới, phát hiện nơi này đã tụ tập không ít người.
Bọn hắn đang đi qua đi lại ở trước Long Miếu.
Trong đó có một người mà Giang Hạo từng gặp, chính là một trong ba người cần lưu ý trước đó.
Đông Định Nhạc của Tam Hà tộc.
Tu vi Đăng Tiên.
Hắn lúc này đứng ở trước miếu, quan sát bên trong, không có dáng vẻ nào là muốn xông ra cả.
Một số người sau lưng hắn chau mày.
"Vị đạo hữu này, nếu như người không đi vào thì nhường cho chúng ta tới trước đi?" Một nam tử trung niên lên tiếng.
Đông Định Nhạc quay đầu nhìn đối phương một chút, không nói gì, chỉ là nhường qua một bên.
Lúc này, nam nhân trung niên bước nhanh đi vào.
Một số người khác đi vào theo, muốn nhìn một chút xem Long Miếu này rốt cuộc có cái gì.
Giang Hạo quan sát kỹ, phát hiện cái miếu này cực kì mộc mạc, cột đá xung quanh khắc song long. Phía trên cũng không có bảng hiệu.
Nhìn qua là Long Miếu, trên thực tế cần phải đi vào mới có thể xác định.
"Chúng ta cũng đi vào thôi, đưa thiếp bái phỏng." Nam Cung Nguyệt nói.
Giang Hạo cũng không để ý tới, mà là cất bước đi về phía Đông Định Nhạc.
Trên người này có một cỗ lực lượng kỳ quái, nói chuyện một lúc có lẽ sẽ có thu hoạch.
Đối phương cảm giác có người tới gần liền quay đầu nhìn lại.
Giang Hạo nhếch miệng lên: "Đông đạo hữu?"
"Tiếu Tam Sinh?" Đông Định Nhạc mở miệng.
"Tại sao đạo hữu lại không đi vào?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
Hai người đều không để ý chuyện đối phương biết được tên của mình.
"Tiếu đạo hữu tại sao lại không đi vào?" Đông Định Nhạc hỏi ngược lại.
"Không xin phép mà vào là không lễ phép." Giang Hạo mở cây quạt ra, bốn chữ Thiên Nhân Thiên Diện hiện lên.
Đông Định Nhạc nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn:
"Đạo hữu đúng là có cấp bậc lễ nghĩa, có chút khiến cho cảm thấy ngoài ý muốn."
"Vậy tại sao đạo hữu lại không đi vào?" Giang Hạo hỏi.
"Ta đã hỏi thăm, bọn hắn không trả lời nên ta không tiến vào." Đông Định Nhạc thành thật trả lời.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, có chút bội phục:
"Đạo hữu đúng là không giống bình thường, hay là chúng ta bây giờ lại đi hỏi một chút?"
Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hoa có chút bất đắc dĩ, các nàng biết nên làm như thế nào thì càng tốt hơn, nhưng mà người này lại không thèm để ý chút nào, cứ nhất định phải đi theo người cực kỳ nguy hiểm này.
Đông Định Nhạc đồng ý.
Hai người liền đi tới trước cửa miếu.
"Đạo hữu tới trước." Đông Định Nhạc làm thế mời.
Giang Hạo cũng không khách sáo, khép quạt xếp lại, cung kính hành lễ, nói: "Vãn bối Tiếu Tam Sinh may mắn tới đây, muốn được bái kiến."

Dưới núi.
Có hai người đi ra từ bên trong nhà tranh. Bọn hắn nhìn về phía đỉnh núi, lộ ra ý cười sâu xa.
"Bọn hắn chắc là đều đang đưa bái thiếp ở trong miếu đúng không?"
Nữ tử mặc váy màu lam cười nói:
"Chúng ta đã âm thầm truyền tin tức này đi, chỉ cần đi vào bái phỏng sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến cảm giác, bị nhiễm Đại Thiên Tinh Thần."
"Long Miếu kia cũng không tầm thường, dù cảm giác của những người này có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng rất khó phát hiện ra. Bọn họ có lẽ chỉ cảm thấy Long Miếu quá đặc thù, không thể không như thế." Nam tử trung niên cười ha hả.
Tin tức có cạm bẫy xuất hiện đúng là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, Nhưng mà rất nhiều tin tức phía sau đều là bọn hắn cố ý lan rộng ra ngoài.
Vị dụ như làm như thế nào để tránh né.
Mỗi một câu đều là thật, nhưng hết lần này tới lần khác mọi người lại dễ dàng tiến vào bẫy rập của bọn họ.
Ví như đưa thiếp bái phỏng.
Chuyện này thật ra cũng là thật.
Lúc người Đại Thiên Thần Tông đến đã phát hiện nơi này là chỗ bái phỏng, biện pháp tốt nhất để đi vào chính là đưa thiếp bái phỏng.
Lúc trước, bọn hắn trực tiếp đi vào đãgặp rất nhiều vấn đề.
Đưa thiếp bái phỏng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, trải qua nghiên cứu, bọn hắn phát hiện thiếp bái phỏng có thể nhận được đáp lại.
Khi đó sẽ có long ngâm hiện ra cung nghênh đối phương.
Nhưng mà loại chuyện này chưa từng xảy ra.
"Ta chưa từng thấy Long quật đáp lại bao giờ, không biết cụ thể là như thế nào." Nử tử váy lam cảm khái.
"Trước có long ngâm, sau có hào quang chiếu…" Nam tử trung niên nói.
Chỉ là hắn chưa kịp nói hết lời, đại địa đột nhiên xuất hiện chấn động.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hai người kinh ngạc.
Mà đáp lại bọn hắn chính là tiếng long ngâm đinh tai nhức óc.
Ngao!
Một tiếng long ngâm xông vào mây trời. Hư ảnh Chân Long xoay quanh không trung. Ánh sáng màu đỏ chiếu xuống từ trên cao, bao phủ núi cao. Tiếng gầm của Chân Long vang lên bên tai không dứt, giống như đang cung nghênh một vị khách quý nào đó.
Nhìn thấy dị tượng bất thình lình, hai người Đại Thiên Thần Tông đều ngẩn người, không dám tin.
"Xảy ra chuyện gì? Là ai tới?"
Trong lúc nhất thời, tim bọn hắn đập nhanh hơn rất nhiều.
Chuyện lớn không ổn, có chút thoát khỏi kế hoạch.
Lúc này, trên đỉnh núi có một vệt ánh sáng rơi xuống trên người Giang Hạo, khiến cho hình tượng của hắn quang huy hơn rất nhiều. Nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ thong dong, bình tĩnh.
Phía trước hắn như có một cánh cửa chậm rãi mở ra, chờ hắn tiến vào.
Đông Định Nhạc bên cạnh có chút kinh ngạc. Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hoa càng sững sờ hơn. Bọn họ không có nghĩ tới loại biến hóa này.
Bái phỏng sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?
Tiểu Uông vốn còn đang vui vẻ ăn uống lập tức nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng ô ô e ngại.
Thật ra người kinh ngạc không chỉ có bọn họ, còn có Giang Hạo.
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi chính là dựa theo phong cách làm việc của Tiếu Tam Sinh.
Đi đến đâu chỗ đó liền có dị biến.
Chắc là do Thương Uyên Long Châu.
Vì thuận tiện, hắn đã dành thời gian đi mượn Long Châu của Tiểu Li.
Đương nhiên, mặc kệ là nguyên nhân gì, thân là Tiếu Tam Sinh, hắn đều phải biểu hiện ra vẻ ung dung không vội.
Mọi chuyện đều trong dự đoán.
"Đông đạo hữu, mời."
Giang Hạo làm tư thế mời, sau đó ánh sang bao trùm Đông Định Nhạc và người phía sau.
Mấy người vô thức đi vào bên trong.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói mênh mông: "Đạo hữu xin dừng bước."
Giang Hạo liếc ra sau lưng một chút, thấy là hai người Đại Thiên Thần Tông, cũng không hề để ý.
"Chúng ta là người của Đại Thiên Thần Tông có thể giúp đạo hữu." Nam tử trung niên lớn tiếng nói.
Nhưng mà Giang Hạo chỉ nhếch mép cười, không có đáp lại.
Nữ tử váy lam cũng nói theo:
"Đạo hữu, đây là cạm bẫy mà Đại Thiên Thần Tông chúng ta bày ra, tùy tiện đi vào sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Mặt khác, cho dù làm gì cũng không qua mắt được chúng ta đâu? Ở chỗ này, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta."
"Tiếu mỗ sẽ rửa mắt mà đợi." Tiếng cười thoải mái truyền ra.
Đám người Tiếu Tam Sinh hoàn toàn biến mất ở trong chùm sáng.
Nam tử trung niên rơi trên mặt đất, chậm một bước.
"Tiếu Tam Sinh?"
Hắn rũ mắt, trầm giọng nói: "Mau truyền tin tức đến chỗ khác, nhất định phải tìm được Tiếu Tam Sinh. Hắn hình như có chuẩn bị mà đến, cực kì nguy hiểm. Có thể hợp tác thì làm theo quy tắc, không thể hợp tác thì tuyệt không thể giữ."

Sau khi mấy người Giang Hạo đi vào thì xuất hiện ở trên một đại điện.
Nơi này ở trong quần sơn, điều khác biệt với bên ngoài chính là nơi này là hoang vu vô tận.
Đám người Nam Cung Nguyệt đều cảm thấy mờ mịt, không biết nơi này là nơi nào.
Đông Định Nhạc nhìn Giang Hạo, hơi nghi hoặc một chút.
Đừng nhìn ta, ta cũng không hiểu cái gì.
Hắn vừa rồi có cảm nhận Thương Uyên Long Châu một chút, cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường.
"Thì ra đạo hữu ngay từ đầu đã có kế hoạch, trước đó là chúng ta bêu xấu rồi." Bà lão và Nam Cung Nguyệt cúi đầu cung kính nói.
"Người Thánh Đạo?"
Vào lúc Giang Hạo còn chưa kịp tỏ thái độ, một giọng nói tò mò truyền tới.
Mấy người lập tức nhìn lại, chỉ thấy đại điện vừa rồi còn trống không, chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn một nam tử già nua lọm khọm.
"Tiền bối là?" Nam Cung Hoa nhíu mày.
Nam nhân nhìn hai người Nam Cung Nguyệt, có chút cảm khái:
"Không nghĩ tới ngay cả Thánh Đạo đều đi ra, thật là khiến người ta bất ngờ."
Hắn nói xong lại nhìn về phía Giang Hạo:
"Ngươi là nhân tộc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận