Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 972: Cửu U Tự Mình Muốn Đi Theo Ta

Chương 972: Cửu U Tự Mình Muốn Đi Theo Ta
Trên lối đi mờ tối, chỉ còn lại ba người một chó.
Tiểu Uông vẫn đang núp ở bên cạnh Giang Hạo, không dám động đậy lung tung.
Ánh đèn yếu ớt nhẹ nhàng lắc lư, khiến cho cái bóng của bọn họ cũng đang vặn vẹo, giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Sau khi lão giả hỏi, Giang Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, không có mở miệng.
Một lát sau, hắn ngồi xổm xuống, sờ lên đầu Tiểu Uông, cười nói:
"Tiền bối nói nói gì vậy chứ? Tiểu Uông vẫn luôn rất ngoan ngoãn. Nó cũng không phải là bị thu phục, là tự nguyện đi theo bên cạnh ta. Có phải hay không."
"Tiểu Uông?"
"Gâu ~" Tiểu Uông nghiêm túc gật đầu, biểu thị chủ nhân nói rất đúng.
Nghe vậy, Giang Hạo chậm rãi đứng lên, nhìn lão giả rồi nói:
"Tiền bối nhìn thấy được sao?"
Hắn có chút ngoài ý muốn, đối phương thế mà lại phát hiện ra Cửu U.
Mặc dù Tiểu Uông là Cửu U, nhưng chỉ là một phần cực nhỏ, không tình là Cửu U chân chính. Nhưng vẫn là bị phát hiện.
Về chuyện liên quan tới rồng nhà hắn, Giang Hạo cố ý không trả lời vấn đề này.
Không vội.
Lão giả nhìn qua Giang Hạo, sau một hồi mới quay người tiếp tục đi lên phía trước: "Mục đích ngươi tới nơi này là gì?"
"Mục đích?"
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Ta muốn gặp mặt rồng."
"Chỉ là muốn gặp rồng?" Lão giả vừa đi vừa nói.
"Còn có Xích Vũ Thần Đan." Giang Hạo cười nói.
"Chuyện này thì dễ dàng, lát nữa ta sẽ đưa ngươi đến phòng luyện đan, tự ngươi tìm là được. Cầm được chính là của ngươi, không lấy được cũng là chuyện của chính ngươi." Lão giả bình tĩnh nói.
"Vậy trong này có rồng không?" Giang Hạo hỏi.
"Không có, nếu có gì muốn hỏi thì có thể hỏi ta một chút." Lão giả nói.
Giang Hạo trầm mặc một lát, theo lão giả chậm chạp tiến lên, một lúc sau mới mở miệng: "Tiền bối biết Long tộc đi chỗ nào không? Và khi nào sẽ hiện thế?"
"Hướng đi của rồng?"
Lão giả giống như là đang nhớ lại, sau một hồi lâu mới lắc đầu thở dài: "Không biết, số rồng còn lại cũng không biết hướng đi của rồng. Chỉ biết là bọn hắn đi đến Cổ Lão Chi Địa, có lẽ ở Thâm Hải sẽ có thể nhìn thấy mảnh thiên địa này."
Thâm Hải?
Hắn nhớ kỹ thành viên chủ chốt nhất của Vạn Vật Chung Yên hình như cũng tiến vào Thâm Hải, cuối cùng không thấy tung tích, đến nay vẫn còn chưa thấy ra.
"Long tộc có quan hệ với thuật pháp ký ức sao?" Giang Hạo hỏi.
"Thuật pháp ký ức?" Lão giả suy tư rồi nói:
"Có, nhưng chỉ là thuật pháp bình thường, cũng không phải là am hiểu. Thuật pháp mà Long tộc có thể sử dụng, đại đa số nhân tộc cũng có thể dùng."
Vậy nếu không có thì sao. Chuyện này nói rõ vấn đề mà Trương tiên tử muốn hỏi đã không nằm trong phạm trù bình thường.
Long tộc cũng không am hiểu cái này.
Hô ~
Đột nhiên có tiếng gió truyền đến, Giang Hạo nhìn thấy cầu thang. Một đường hướng xuống, không biết là hướng về phía nơi nào.
"Tiền bối nghe nói về Thương Uyên Long Châu chưa?" Giang Hạo đi trên cầu thang, vươn tay đỡ Hồng Vũ Diệp.
Đối phương mặc váy, đi lại trên cầu thang sẽ không tiện cho lắm.
Người kia nhìn hắn một cái, cuối cùng nhẹ nhàng đỡ trên cánh tay hắn, đi trên cầu thang. Chờ sau khi thích ứng, Giang Hạo mới thu tay lại, đi theo sau lão giả.
"Thương Uyên Long Châu?" Đối phương có chút nghi hoặc.
"Tiền bối chưa từng nghe qua?"
"Chưa từng."
Giang Hạo nhíu mày, nhìn về phía nữ tử bên người, mang theo một chút hỏi thăm. Hắn muốn lấy Long Châu ra. Ánh mắt của đối phương cũng không có gì đặc biệt cả, đó chính là không phản đối.
Đi đến hết cầu thang chính là thông đạo lờ mò không thấy điểm cuối.
Giang Hạo lấy Thương Uyên Long Châu ra: "Tiền bối, mời xem."
Lão giả nghe đối phương nhắc tới Long tộc thì cũng rất là tò mò. Hắn cho rằng sẽ có liên quan tới con rồng kia, hơn nữa có thể suy đoán ra trạng thái của con rồng kia cũng không tốt. Nếu không thì đã không cần đến đây để hỏi thăm lão gia hỏa như hắn làm gì.
Trong nháy mắt nhìn thấy Long Châu, con ngươi hắn co rụt lại.
"Tiền bối có phát hiện gì sao?" Giang Hạo phát hiện ra ánh mắt của đối phương.
"Ta chưa từng nhìn thấy Long Châu này."
Lão giả nhìn chằm chằm Long Châu trên tay Giang Hạo, có chút cả kinh, nói:
"Thời đại của ta không có Long Châu này, hoặc có thể nói, Long tộc trong thời đại kia căn bản không có cái này."
"Không có?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Ừm." Lão giả gật đầu, bình phục một lúc mới nói:
"Có thể tới từ Cổ Lão Chi Địa, cũng có thể là Long Châu của thời đại khác. Long tộc lúc đó cũng không phải là tất cả Long tộc. Nhưng có thể xác định được một chuyện, Long Châu này có lai lịch bất phàm. Có lẽ có thể cố gắng tiến về Cổ Lão Chi Địa một chút."
Cổ Lão Chi Địa? Giang Hạo thầm thở dài, bản thân mình không có khả năng tiến về Cổ Lão Chi Địa.
Người đi vào chỗ Thâm Hải gần như đều biến mất.
Như là Uyên Hải, người đi xuống không có ai có thể đi lên.
Vì Thương Uyên Long Châu mà chủ động tiến về, cũng không đáng giá.
Hoặc nói là quá sớm, chờ mình có đủ thực lực có lẽ có thể đi xem một chút.
Chỉ là đợi đến khi đó, đại thế chi tranh cũng đã bắt đầu, Long tộc cũng có thể sẽ xuất hiện, cũng không cần thiết phải tìm kiếm Cổ Lão Chi Địa nữa.
"Tiến về Cổ Lão Chi Địa, phải trải qua lôi đình tẩy lễ sao?" Giang Hạo hỏi.
Nếu là vậy thì Tiểu Li có lẽ chính là đi ra từ bên trong đó.
Lão giả lắc đầu: "Ta chưa từng đi qua."
Chưa từng đi qua, đương nhiên cũng không biết là có lôi đình tẩy lễ hay không.
"Vậy ở bên ngoài có khả năng có Long tộc khác tồn tại hay không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Có khả năng." Lão giả nhìn Giang Hạo, nghiêm túc nói:
"Ngoại trừ một số rồng vốn đã xảy ra chuyện, còn có thể tồn tại ấu long. Lúc trước khi Long tộc rời đi, cũng không phải là mỗi một thành viên đều có thể đi. Có một số rồng vẫn còn đang trong trứng và chờ đợi xuất thế. Nhất là một số trứng rồng đến thời khắc mấu chốt, bọn hắn đều không thể rời đi. Cho nên có rồng tồn tại là chuyện bình thường, nhưng nhất định rất ít gặp được."
Giang Hạo không có mở miệng, đối phương vẫn luôn thăm dò về rồng bên cạnh mình.
Theo lý thuyết, đối phương không biết Thương Uyên Long Châu, chắc là cũng không biết Tiểu Li.
Có nói hay không cũng không quan trọng, nhưng vẫn phải đề phòng một hai.
Một lát sau.
"Đến rồi." Lão giả dừng lại, nhìn về phía cánh cửa thứ ba rồi nói:
"Nơi này chính là vị trí của món đồ kia, ngươi có thể vào xem, muốn làm cái gì đều có thể. Mặt khác, lúc đi ra ngoài ngươi sẽ tiến về phòng luyện đan."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn về phía lão giả nói: "Tiền bối thì sao?"
"Ta vốn là một người dẫn đường, hiện tại nhiệm vụ đã kết thúc, đương nhiên là phải rời đi." Lão giả nói.
"Rời đi?" Giang Hạo rũ mắt.
Hắn luôn cảm thấy rời đi này cũng không phải là rời đi bình thường.
"Đúng vậy, rời đi." Lão giả có chút cảm khái.
Giang Hạo nhìn qua lão giả trước mặt, thầm thở dài, hỏi một câu: "Tiền bối có chuyện gì muốn hỏi không?"
Lão giả lắc đầu. Hắn không có gì muốn hỏi.
Thời gian có thể hòa tan tất cả, đã qua lâu như vậy rồi, mọi thứ đã không còn giống nhau, biết hay không biết thì có ích gì cơ chứ?

Nam Bộ.
Yên Vân Phong, Thiên m Tông.
Mính Y tiên tử đang bế quan bỗng chau mày, mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán, dường như đang tiếp nhận thống khổ lớn lao.
Nàng lúc này đang dùng sức, muốn mở to mắt.
Chỉ là luôn có một cỗ lực lượng đang áp chế nàng, khiến nàng không cách nào mở mắt, khó mà hô hấp.
Pháp bảo trên người nàng đột nhiên hiện lên, nàng lúc này mới đột nhiên mở to mắt.
Ngạt thở làm cho nàng hoảng sợ, càng không ngừng há miệng để hô hấp.
"Sắp không còn thời gian nữa rồi, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản hắn?"
"Người Thiên Thánh Giáo có lẽ đang ở gần đay, không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp khác."
Do dự hồi lâu, nàng vẫn quyết định đi tìm Diệu Thính Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận