Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 983: Nữ Ma Đầu Bị Xem Như Lừa Đảo

Chương 983: Nữ Ma Đầu Bị Xem Như Lừa Đảo
Lâm Trưởng lão ngồi bên cạnh bàn, ghi chép chuyện ngày hôm nay lại, sau đó đặt lên một góc của giá sách.
Giá sách này là pháp bảo, dùng để cùng hưởng công trạng và tình báo khách hàng, thuận tiện cho mọi người phân rõ.
Sau khi để đồ xuống, Lâm Trưởng lão liền thở dài. Hắn biết chắc chắn sẽ có không ít người nghị luận hắn.
Quả nhiên, không bao lâu sau, liền có hai người tới gõ cửa.
Đi vào là một vị lão giả và một mỹ phụ. Tu vi của bọn hắn đều là Vũ Hóa, cùng là người canh giữ tầng thứ bảy.
"Nhìn thì tu vi Trúc Cơ? Lại chỉ tốn một vạn linh thạch?"
Lão giả Từ Kỵ đạo nhân cười nói: "Lâm đạo hữu không sợ gặp phải hai tên trộm hay sao."
"Ta cũng đã nghe nói về hai người kia." Mỹ phụ Trọng Yến mỉm cười nói:
"Nghe nói hai người kia chỉ là Trúc Cơ tu vi lại dám đối mặt với cường giả, còn trò chuyện nữa. Mỗi lời nói hành động đều nhiễu loạn suy nghĩ của người khác, để cho người ta cảm thấy bọn hắn cũng là cường giả, thường xuyên xuất hiện tại biên giới hải vực của Thập Nhị Thiên Vương. Vốn cho rằng một số ít người yếu ớt bị lừa gạt thì cũng thôi đi, không nghĩ tới Lâm đạo hữu cũng như vậy. Đúng là khiến người bất ngờ."
Hai người ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
Từ Kỵ đạo nhân cười nói: "Lâm đạo hữu nói không nhìn thấu tu vi của bọn hắn? Như vậy liệu có khả năng là bọn hắn chính là Trúc Cơ hay không?”
"Đúng là như thế." Mỹ phụ Trọng Yến nói theo:
"Lâm đạo hữu bị lừa rồi, lần sau nếu như gặp lại, nhớ gọi chúng ta tới kiểm định giúp ngươi một chút."
Nhìn hai người mở miệng trêu đùa, Lâm Trưởng lão có chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên phản bác như thế nào. Hắn đúng là đã có khả năng bị lừa.
Bị hai Trúc Cơ lừa gạt, nghĩ lại đúng là biệt khuất.
Từ đầu tới đuôi, đối phương đều không thể hiện ra khí tức mà cường giả nên có.

Trên đường cái.
Còn lại 6121 linh thạch.
Trên đường trở về, Giang Hạo đếm số linh thạch còn lại.
Hắn có chút cảm khái.
Còn có sáu ngàn linh thạch.
Đây có thể nói là lần nghèo nhất của mình sau khi Vũ Hóa.
Nếu như ở Thiên m Tông, sáu ngàn xem như là giàu có. Nhưng mà sau khi ra ngoài, sáu ngàn lại có chút không đủ. Nhất là khi hiện tại hắn đã bán gần hết đồ trên người rồi. Mặc dù còn có một số đồ ở trên người nhưng cũng không quá đáng giá.
Trước đó, mặc dù có giết một số người tại Long quật, nhưng đối phương cũng không có trữ vật pháp bảo, cũng không nhặt được dự.
Sau đó, bọn hắn tới một chỗ bán bánh ngọt, dự định ăn một chút gì đó, thuận tiện xem xét tình huống xung quanh một chút. Nơi này khá cao, lại có thể nhìn thấy phương hướng của Thiên Linh tộc.
Đi vào sớm, đúng lúc có một vị trí không tệ, tầm mắt nơi ban công cũng rộng lớn.
"Hai khách quan muốn ăn gì?" Tiểu nhị cung kính hỏi.
Giang Hạo suy tư một lúc rồi gọi bánh ngọt.
Một lát sau.
Bánh ngọt được đưa lên, tổng cộng có ba món, bên trong đều chỉ có ba cái, kiểu dáng không giống nhau.
Giang Hạo lấy Cổ Hương Xuân ra rồi pha.
Hai tiền trà này tốn của hắn một vạn linh thạch.
Lúc hắn mua, đối phương đã ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn rất khách sáo hoàn thành giao dịch. Lúc rời đi cũng tự mình đưa tiễn.
Đây là người khách sáo nhất mà Giang Hạo từng thấy, không có bất kỳ ý xem thường hắn nào.
Lần sau nếu có cơ hội gặp mặt và có đủ linh thạch thì có thể mua sắm một vài thứ ở chỗ của đối phương.
Lần này xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch.
Pha trà xong, Giang Hạo rót một chén cho Hồng Vũ Diệp, sau đó bắt đầu quan sát nơi xa.
Hắn vận dụng Vô Danh Bí Tịch, Tỏa Thiên cũng được hắn vận chuyển.
Hắn muốn nhìn phương hướng của Thiên Linh tộc, xem có địa thế gì đặc thù.
Nhìn lại từ xa có thể nhìn thấy một hòn đảo hoang, xung quanh có linh khí phun trào, có biển thế hội tụ.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong biển thế có hai đạo hư ảnh xuyên thẳng qua. Một cái có chút củng cố, một cái không cách nào xác định, nhưng đang hướng tới sự ổn định.
Có lẽ đây chính là hai tổ địa của Thiên Linh tộc.
Không nghĩ tới đã bị phát hiện.
Xem ra Tinh cũng kéo dài không nổi nữa, một khi tổ địa ổn định thì cửa lớn sẽ mở ra. Khi đó, rất nhiều người đều sẽ tiến vào bên trong.
Vì món thần vật kia.
Có người muốn phá hủy nó, có người muốn kích hoạt nó.
Hai loại trạng thái này liên quan đến sự hưng suy của một chủng tộc.
"Hai vị đạo hữu." Vào lúc Giang Hạo hoàn hồn lại, đột nhiên có âm thanh vang lên ở bên tai.
Ghé mắt nhìn qua, là một nam một nữ trẻ tuổi. Hai người đều mặc áo trắng, ẩn ẩn có tiên ý. Khí chất không phải bình thường.
Chỉ là…
"Kim Đan sơ kỳ? "
Lông mày Giang Hạo cau lại, cố gắng quan sát sơ hở từ mọi chỗ, nhưng cũng không có bất kỳ phát hiện gì.
Nhìn thật sự là Kim Đan sơ kỳ.
Hình như còn là vừa mới tấn thăng không bao lâu.
Nhưng Kim Đan có khí chất như thế sao?
Nhất là vị nam tử trẻ tuổi kia, khóe miệng có chút giương lên, bên trong ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt, giống như là đang du hí cuộc đời vậy.
Điều này khiến Giang Hạo có chút hoài nghi, hai người này rốt cuộc có phải là tồn tại ghê gớm nào đó hay không.
Như là Hồng Vũ Diệp vậy.
Sau đó hắn khách khí nói:
"Hai vị tiền bối có chuyện gì không?"
"Có thể nhường cái bàn không?" Nam nhân trẻ tuổi khách sáo nói:
"Phong cảnh nơi này không tệ, đúng lúc lại có người ngồi, cho nên muốn hỏi ý kiến của hai vị một chút."
Lúc bình thường Giang Hạo đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Nhưng hôm nay có Hồng Vũ Diệp, cho nên không tiện lắm.
"Yên tâm, chúng ta có mang theo một số trà ngon, đúng lúc cho hai vị đạo hữu thưởng thức một chút." Nam tử trẻ tuổi cười.
Nhìn nước trà đã thấy đáy, Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp. Thấy đối phương không có ý kiến gì liền đồng ý.
Bàn có bốn chỗ ngồi, hắn và Hồng Vũ Diệp ngồi ở một bên, đối phương có thể ngồi vào bên còn lại.
"Tại hạ An Lai Minh, đây là sư muội của ta, Nạp Lan Huệ Huệ." An Lai Minh ngồi xuống rồi tự giới thiệu.
"Ta họ Tiếu, vị này là sư tỷ ta, họ Hồng." Giang Hạo khách sáo nói.
An Lai Minh cười nói:
"Hai đạo hữu muốn uống cái gì? Thiên Thanh Hồng, Cửu Nguyệt Xuân, hay là Thâm Tiêm?"
"Thâm Tiêm đi, cảm giác tốt hơn một chút." Không đợi Giang Hạo trả lời, Nạp Lan Huệ Huệ bên cạnh đã mở miệng.
Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Đối phương ngay cả Thâm Tiêm đều có?
Trong lúc nhất thời, hắn đều có chút không xác định, rốt cuộc là Kim Đan thật hay là giả Kim Đan. Hồng Vũ Diệp cũng không đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào.
Cũng mặc kệ nhìn như thế nào thì hai người kia đúng là Kim Đan thật, không có bất kỳ khí tức nào khác.
Thật ra vẫn có biện pháp để xác định, đó chính là giám định đối phương. Nhưng Hồng Vũ Diệp ở ngay chỗ này, không tiện dùng thần thông giám định.
Suy tư một lát, Giang Hạo nhìn về phía hai người.
Vận chuyển Tỏa Thiên.
Tỏa Thiên không nhìn thấy tình huống cụ thể của người khác, nhưng có thể phát hiện ra thiên phú của người khác. Nếu như hai người kia thật sự là cường giả như Hồng Vũ Diệp thì thiên phú và cơ duyên tuyệt đối không bình thường.
Cường giả luôn không giống bình thường.
Sau một lát, Giang Hạo rũ mắt nhìn nước trà, đúng là Thâm Tiêm, hệt như trà của Tư Đồ Vô Đạo. Điều này khiến hắn có chút tò mò, bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì.
"Hai đạo hữu cũng đến vì Thiên Linh tộc sao?" An Lai Minh hỏi.
"Hai vị tiền bối cũng vậy sao?" Giang Hạo hỏi lại.
"Cũng không phải, chúng ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua, phát hiện có không ít người đến vì Thiên Linh tộc nên ở lại xem náo nhiệt." An Lai Minh cười nói:
"Đạo hữu cảm thấy chỗ kia lúc nào sẽ mở ra? Có thú vị hay không?"
Là muốn dò xét tin tức tổ địa?
Giang Hạo có phát hiện.
"Chắc là sẽ mở ra trong mấy ngày này, nghe nói bên trong rắc rối phức tạp, hơn nữa dưới tiên mới có thể tiến vào." Giang Hạo nói.
"Dưới tiên?" An Lai Minh cười nói:
"Nếu như người người đều biết là dưới tiên, như vậy tại sao người mở ra lại khiến cho người khác phải chuẩn bị thật đầy đủ chứ? Ta nghĩ lần này sẽ có chuyển cơ khác."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, đối phương thật sự biết được hay là suy đoán?
Bạn cần đăng nhập để bình luận