Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 989: Đại Cơ Duyên

Chương 989: Đại Cơ Duyên
Dưới tổ địa.
Tự Bạch đi dưới biển sâu, nước biển không ảnh hưởng tới hắn chút nào.
Hắn nhìn như đơn bạc, lại có một loại cảm giác nặng nề không gì sánh kịp, giống như có thể định trụ hải vực xung quanh.
Hắn lúc này xuất hiện tại trước cửa vào.
Nhẹ nhàng chạm vào, quả nhiên cảm nhận được lực lượng bắn ngược.
Ngay sau đó, tu vi bị hắn áp chế.
Vũ Hóa viên mãn.
Sau đó, hắn mới đụng vào lần nữa, nhưng mà vẫn không cách nào tiến vào.
"Thật sự là kết giới lợi hại." Tự Bạch không khỏi cảm khái.
Hắn vốn cho rằng thủ đoạn áp chế tu vi đủ cao minh sẽ có thể thử tiến vào. Không nghĩ tới vẫn không biết làm thế nào.
Tuy nói nơi này có liên quan với Nhân Hoàng, thủ đoạn tất nhiên không thể coi thường. Nhưng bất phàm như thế đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Đã qua lâu như vậy rồi, nhất là khi đây là thủ đoạn mà Thiên Linh tộc thực hiện ngoài định mức.
Lắc đầu, hắn rời đi trong biển, sau đó xuất hiện trên mặt biển. Lúc này, xung quanh có sức mạnh bùng nổ.
Rất nhiều người động thủ ở chỗ này.
Tự Bạch chỉ là nhìn bọn hắn một chút, liền bắt đầu lui lại.
Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền gần đó, hình như là người Thánh Đạo. Nhưng mà, những người này đều ở bên cạnh, giống như là đang trông coi chiếc thuyền kia.
Tò mò nên hắn nhìn qua.
Hắn không có bất kỳ phát hiện nào, hắn biết có một chiếc thuyền, nhưng cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn đột nhiên nhanh chóng lùi về phía sau, không còn dám quan sát quá nhiều.
Chiếc thuyền này không đơn giản.
Lúc này, hắn nhìn về phía Thiên Linh tộc, bên trong có khí tức dâng lên.
"Đọa Tiên tộc và Thiên Thánh tộc?"
Không cần đi quan sát, cũng có thể xác định được có người của hai tộc này nhúng tay.
"Xem ra cần phải để Thiên Linh tộc làm chút chuyện, nếu không dáng vẻ ngư ông đắc lợi kia sẽ dễ dàng tạo áp lực cho bên trong."
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Tự Bạch lại tiến vào Thâm Hải, hắn muốn đi tổ địa thứ nhất. Hắn tiện tay lấy đồ ra, đương nhiên, hắn cũng phải tiết lộ vị trí ra ngoài, khiến cho đám người nhàn rỗi này chỉ có thể động thủ người đi tìm tòi hư thực.
Sau một lát.
Ầm ầm!
Một bên khác, nước biển tách rời, một cánh cửa lớn mở ra nơi chỗ sâu.
"Ồ? Còn có chỗ này?"
Nam tử cõng kiếm có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, tên mập đã chết ở dưới kiếm của hắn.
Không ít người bên cạnh đã xông vào.
Mà tổ địa thứ nhất bị bại lộ, khiến cho Thiên Linh tộc trở nên khẩn trương, lập tức phái cường giả ra. Nhưng mà không có chút tác dụng nào, những người này cũng không có quan tâm.
Bọn họ ai nấy đều có pháp bảo đào mệnh cho riêng mình, dù có mạnh hơn bọn họ rất nhiều thì đều có cơ hội thoát đi. Bọn hắn chính là tự tin như vậy.
Bên trên thuyền, Hồng Vũ Diệp uống nước trà, quan sát phương hướng Thiên Linh tộc.
Có thể phát hiện được một lực lượng trấn áp, đè lại món đồ nào đó trong tổ địa thứ hai. Dù là có phương pháp kích hoạt, dưới loại áp chế này cũng không dùng được.
Hồng Vũ Diệp uống trà, nhìn về phía trước, chờ đợi biến hóa.
Lúc này, một nam một nữ đi tới từ phía sau.
Một Đăng Tiên cấp một, một Đăng Tiên cấp hai.
Lúc bọn họ chạy tới, liền thấy hai vị tiền bối đứng trước thuyền. Trong lúc nhất thời, bọn họ có chút không hiểu.
"Hai vị tiền bối sao lại không lên thuyền?" Tiên tử hỏi.
Nghe vậy, hai người đều có chút khó mở lời, sau đó nhìn về phía boong tàu.
Người tới nhìn qua, một cái nhìn thôi đã khiến bọn hắn lập tức có suy nghĩ rời đi.
Loại mênh mông và kinh khủng kia có chút kinh dị.
Bọn hắn đã hiểu tại sao hai vị tiền bối lại đứng ở bên cạnh rồi, đúng là không có cách nào đi qua.
Chỉ là Tiếu Tam Sinh đâu?
Tiếu Tam Sinh không ở
Bọn hắn do dự một chút, vẫn hỏi Hồng Vũ Diệp.
Kết quả chỉ nhận được một chữ đơn giản: "Chờ."
Nghe vậy, tất cả mọi người không còn dám đặt câu hỏi nữa.
Chỉ là, bọn hắn có chút để ý tình huống bên trong, Tiếu Tam Sinh thật sự có thể làm được sao?
Nhất là khi bọn hắn nhận được tin tức, Đọa Tiên tộc tới, hơn nữa còn lấy lực lượng cường đại để trấn áp.
Bọn hắn không vào được, chỉ dựa vào một mình Tiếu Tam Sinh sẽ không cách nào hoàn thành kích hoạt cuối cùng.

Tầng thứ ba tổ địa.
Lúc đến, Giang Hạo phát hiện nơi này có vô số sương mù.
Những sương mù này có thể áp chế cảm giác, tương tự với Hải Vụ Động.
"Tầng này bị sương mù bao trùm, là thủ đoạn của vị kia, bất kỳ người nào đi vào đều sẽ chịu ảnh hưởng." Tả Tĩnh vừa ôm bả vai vừa giải thích.
"Cho nên dù Thiên Linh tộc chiếm ưu thế, bọn hắn cũng không có khả năng tiến về phía trung tâm. Chúng ta muốn đi qua cũng cần không ít thời gian, cho nên chỉ cần hành động nhanh thì chúng ta có thể đến đó đầu tiên."
Hiện tại, bọn hắn vô cùng khát vọng là người đầu tiên tiến về phía trung tâm, ngăn cản tiên chủng nở rộ.
Như này thì đại thế sẽ đến trễ một chút, người trước mắt này cần thời gian.
"Các ngươi biết đường sao?" Giang Hạo hỏi.
“Đúng vậy." Liêu Ứng Vinh gật đầu, không để ý đến vết thương của bản thân mà nói:
"Nơi này là vị kia tự mình chế tạo, tổng cộng chia làm ba phần, một là thần vật ở trung tâm, hai là trụ cột bảo vật ở Tứ Cực, ba là tượng thần bát phương. Mỗi một món đồ ở nơi này đều là thần vật hiếm có. Mục đích là vì phối hợp với thần vật ở trung tâm áp chế khí vận của Tiên Tộc. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, khí vận cũ đã tiêu tán, nhưng mà kích hoạt thần vật vẫn sẽ mang đến ảnh hưởng cho Đọa Tiên tộc. Tiên chủng tạm thời không cách nào nở rộ."
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn về phía đối phương, nói: "Tượng thần bát phương? Trụ cột tứ cực?"
"Đúng, đều là bảo vật cực kỳ ghê gớm, chúng ta chỉ cần tìm được một tia tung tích của bảo vật là có thể thuận lợi tiến về phía trung tâm." Tả Tĩnh đáp.
Giang Hạo khẽ gật đầu, nói: "Tìm tượng thần bát phương trước đi."
"Không cần tìm, chúng ta có một ít manh mối có thể lợi dụng." Liêu Ứng Vinh nói.
"Tìm được trước rồi nói." Giang Hạo lặp lại một lần.
Ba người nghe thế cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Trong sương mù, ba người bọn hắn có phương pháp đặc thù.
Mặc dù Giang Hạo có thể cảm giác tình huống xung quanh, nhưng mà cũng không có tính mục đích như bọn hắn.
Có lẽ hắn có thể nhìn được xa hơn, nhưng sẽ không lợi dụng manh mối xung quanh.
Sau một hồi.
Giang Hạo cuối cùng cũng cảm nhận được, phía trước có một bức tượng đá.
Cao khoảng ba mét, trong tay cầm đại đao, trợn mắt.
Nhìn toàn thể thì có chút có uy nghiêm, chỉ là bản thân dường như có chút ảm đạm.
Lực lượng không hiện rõ.
"Tìm được rồi." Tả Tĩnh mở miệng nói ra.
Một lát sau.
Giang Hạo đi tới trước tượng thần.
"Đây là Ác Độ, một trong tiên linh bát phương." Tả Tĩnh giải thích.
Tiên linh bát phương?
Giang Hạo lần đầu tiên nghe nói tới cái này, hắn đưa tay sờ một chút, phát hiện phía trên có tro bụi.
"Chắc là Tiên Tộc hoàn toàn sa đọa, tiên lực nơi này cũng yên lặng, cho nên sẽ ẩn dấu." Tả Tĩnh mở miệng lần nữa.
Giang Hạo quan sát tượng thần, bình thản nói: "Các ngươi nghỉ ngơi một hồi đi."
"Nhưng mà…" Ba người có chút do dự.
Bọn hắn hiện tại cần tiến vào vị trí trung tâm, tranh thủ thời gian áp chế Tiên chủng của Đọa Tiên tộc.
Chỉ là dáng vẻ của người này lại không nhanh không chậm, khiến bọn hắn có chút bất đắc dĩ.
Nhất là, sao hắn lại lấy khăn lau ra rồi?
Còn lau nữa.
Có thể đừng lau nữa được không?
Trong lòng bọn họ bất đắc dĩ, nhưng lại không tiện mở miệng nhắc nhở, chỉ có thể ngồi đợi ở một bên, chờ vị này lau xong.
Nhưng mà pho tượng này hình như đã lâu rồi không được lau qua.
Vô số năm.
Dường như người người đã quên mất sự tồn tại của nó.
Lúc này Giang Hạo đang yên lặng lau tượng, thỉnh thoảng sẽ có một ít bọt khí rơi xuống.
【 Tu vi +1 】
【 Tinh thần +1 】

Có tám tượng đá như này, còn có bốn trụ cột.
Đại cơ duyên nha.
Trong lòng Giang Hạo có chút cảm khái.
Không nghĩ tới nơi này còn lợi hại hơn cả đào quáng.
Có lẽ có cơ hội tích lũy đủ tu vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận