Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 998: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Vượt Qua Nhân Hoàng?

Chương 998: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Vượt Qua Nhân Hoàng?
Cuồng phong gào thét trên mặt biển, bọt nước đập vào đảo Thiên Linh một cách vô cùng quỷ mị, tựa như muốn phá vỡ tất cả chướng ngại.
Lực lượng kinh khủng như muốn thôn phệ tất cả xung quanh.
Lực lượng trên trời cao liên miên không dứt, bất kỳ người nào cũng đều phải nhượng bộ lui binh.
Con thuyền mà Hồng Vũ Diệp đang ngồi cũng bắt đầu lui lại.
Chuyện này khiến cho tiên tử Thánh Đạo có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp để chén trà xuống, Tử Hoàn trong tay rơi xuống vị trí bên cạnh. Nàng thuận tay cầm ấm trà lên, rót cho vị trí kia một chén trà.
Tiếng nước trà rất nhỏ.
Sau khi rót xong, Hồng Vũ Diệp liền để bình trà xuống.
Cũng chính vào lúc này, vị trí kia vốn không có người giờ lại nhiều thêm một thư sinh áo trắng. Trên người hắn mang theo một chút vết máu, nhưng cũng không có vết thương rõ ràng. Chỉ là sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt.
Thuyền không còn lưu lại, mà là nhanh chóng phá phong mà đi.
Tiên tử Thánh Đạo đã không cách nào đuổi kịp.
Nàng vừa rồi còn đang nghĩ mãi mà không rõ người kia rốt cuộc đã xuất hiện như thế nào. Nàng quá chú ý đến chiến cuộc, không nghĩ tới trên thuyền lại có thêm một người trong yên lặng.
Nếu như nàng đoán không sai, chắc là Tiếu Tam Sinh.
Nhưng mà lúc nàng muốn hỏi thăm, thuyền đã rời xa hải vực.
Dù nàng có thể đuổi theo thì cũng không thể đuổi.
Sự đáng sợ của vị kia đúng là làm người sợ hãi.
Giang Hạo ngồi trên ghế, trùng điệp thở phào một cái, sau đó cầm lấy chén trà lên rồi nhấp một ngụm trà.
Trà này ẩn chứa linh khí, chính là thứ cần thiết đối với hắn lúc này. Cơ thể của hắn lúc này gần như đã hao hụt hết.
Một ngụm vào trong bụng, hắn không kịp nhấm nháp cái gì, liền bắt đầu hấp thu linh khí.
Sau khi đặt chén trà xuống, sắc mặt của hắn mới trở nên tốt hơn.
"Ngươi kết giao bạn bè?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Giang Hạo lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt.
Vân là bộ váy màu hồng trước đó, mặc dù không có nghiêm túc và lãnh đạm như lúc trước, nhưng vẫn hoàn toàn thong dong.
Hương thơm của trà và lực lượng phong bạo hoàn toàn khác biệt, lạnh nhạt mà yên tĩnh.
Giang Hạo thu hồi tầm mắt, nói:
"Tiền bối nói đùa, vãn bối không có bạn bè, chỉ là Tiếu Tam Sinh có bạn mà thôi."
"Tại sao ngươi lại không có bạn bè?" Hồng Vũ Diệp bình thản hỏi.
"Vãn bối không thường xuyên ra ngoài, không tiện trò chuyện." Giang Hạo cúi đầu nói.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhếch mép cười: "Bạn bè của con thỏ nhà ngươi cũng không ít."
Giang Hạo rũ mắt. Đối với con thỏ thì dường như khắp nơi đều là bạn bè.
Nhưng mà, con thỏ là con thỏ, hắn là hắn.
Một ngày nào đó, con thỏ sẽ rời khỏi hắn, sẽ rời đi Thiên m Tông, đi làm đại yêu của nó. Còn hắn vẫn sẽ ở lại Thiên m Tông, tiếp tục trồng linh dược, chờ đợi năm tháng trôi qua.
"Ngươi muốn ở Thiên m Tông bao lâu?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo suy tư một lúc rồi đáp: "Ít nhất phải chờ đến khi hoa của tiền bối nở."
Thiên Hương Đạo Hoa còn đang ở Thiên m Tông, hắn không có khả năng rời đi.
Cũng không thể mang theo hoa rời đi được, nếu không sẽ có tai hoạ.
Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử trước mắt, đôi mắt bình thản. Nàng nhẹ nhàng nhấp miếng trà rồi nói: "Ngươi muốn vượt qua Nhân Hoàng?"
Giang Hạo vốn đang định uống trà nghe vậy liền dừng lại. Hắn lập tức đặt chén trà trong tay xuống, chân thành nói: "Tiền bối nói đùa, vãn bối đời này còn kém xa Nhân Hoàng."
"Còn kém sao?" Hồng Vũ Diệp khẽ cười nói: "Tại sao?"
"Bởi vì vãn bối không thể trở thành người như Nhân Hoàng được." Giang Hạo nói rĩ.
Nhân Hoàng sỡ dĩ là Nhân Hoàng, không chỉ là vì hắn có thực lực mạnh, mà phần lớn là vì những chuyện hắn làm.
Trấn áp tất cả náo động, có công tích vĩ đại.
Đó chính là tấm bia to lớn mà không người nào có thể sánh bằng.
Có lẽ tu vi của hắn có thể vượt qua Nhân Hoàng, nhưng những cái khác thì ai dám nói chắc?
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, hắn cảm thấy áp lực to lớn, không khỏi rũ mắt.
Cuối cùng nàng thu hồi ánh mắt, không lên tiếng nữa mà là uống trà.

Lúc này, thuyền con của bọn họ đã rời xa Thiên Linh tộc, đang hướng về phía đảo Ly Sơn.
Giang Hạo nhắm đôi mắt lại, bắt đầu chữa thương.
Lúc đưa Thiên Không Chi Long rời đi, hắn một thân một mình đối mặt với Tiên Tộc. Vào lúc đó, hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn đã vỡ vụn trong trận chiến kia, Cửu Thiên Chiến Giáp cũng ảm đạm, những thần thông có thể kích hoạt đều được kích hoạt.
Loại tiên ý vô biên kia, bá đạo đến cực điểm, giống như là ánh mắt bò ra từ trên bầu trời.
Tay hắn cầm Thiên Đao, đại sát tứ phương. Nhưng mà cho dù hắn kiên trì như thế nào, lại vung đao thế nào, cũng không thể áp chết đối phương hoàn toàn.
Tiên ý như là sóng biển vô biên vô tận, muốn cắn nuốt toàn bộ hắn.
Đọa Tiên tộc đột nhiên trở nên cường đại như vậy, đại khái là bởi vì Tiên chủng bắt đầu nở rộ.
Nếu như không phải Thiên Không Chi Long đột nhiên trở về vào thời khắc cuối cùng, lấy long uy trấn áp tất cả, thuận tiện tiễn hắn ra ngoài thì có lẽ hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Trận chiến kia khiến Giang Hạo cảm nhận rõ ràng lực lượng của bản thân mình còn không đủ.
Hắn cần nhiều thời gian hơn.
Trở về tiếp tục trồng linh dược mới là chính xác nhất, chỉ là hiện tại không thể xác định được tấn thăng sẽ có gì khác lúc trước.
Hiện tại vẫn cần khôi phục thương thế trước đã.
Cuối tháng mười một.
Sóng biển đập vào đảo Ly Sơn vô cùng mãnh liệt, tại bến tàu có vài chục con thuyền tụ tập, tựa như từng bức tường thành chồng chất.
Trên trời cao thường xuyên có người ngự kiếm qua lại, khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tại bến tàu, có một chiếc thuyền nhỏ.
Giang Hạo ngồi khoanh chân trên boong thuyền, lúc ánh sáng rơi xuống người hắn mới mở mắt ra.
"Xem ra đã ổn định được kha khá rồi."
Giang Hạo quan sát xung quanh, không khỏi cảm khái.
Lần này, hắn bị thương rất nặng, cho nên vẫn luôn đang chữa thương.
Chỉ là, bất tri bất giác đã qua thật lâu, thuyền cũng đã tới đảo Ly Sơn. Đương nhiên, Hồng Vũ Diệp vẫn đang ngồi uống trà ở bên cạnh.
"Người nơi này dường như trở nên nhiều hơn." Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa.
Không ngừng có người ngự kiếm mà đến, tám chín phần nơi này đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Mà chuyện lớn duy nhất chính là Thiên Linh tộc.
"Tiền bối, Tiên chủng cuối cùng có nở không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua hắn, không có mở miệng.
Xem ra cần phải tự mình đi tìm đáp án.
Nhưng mà, Thiên Không Chi Long chắc là đã kích hoạt tất cả mọi thứ vào thời khắc cuối cùng, Tiên chủng nhất định sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Sau đó, Giang Hạo khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tiến về phía quán trọ.
Hắn cần tìm một chỗ dừng chân cho Hồng Vũ Diệp trước, sau đó lại đi bốn phía hỏi thăm một chút.
Mật Ngữ Thạch Bản hiện tại không có ai, cũng không thể nhìn bọn hắn nói chuyện phiếm.
Sau khi hắn rời khỏi tổ địa, hắn đã không thể xác định được chuyện xảy ra ở bên trong nữa.
Còn cần hỏi thăm xem thế cục bên ngoài như thế nào nữa.
Nếu như có tụ hội thì tốt, không có thì cũng chỉ có thể quan sát bốn phía.
Một lát sau.
Giang Hạo đi ra khỏi quán trọ. Hắn quyết định sẽ đi hỏi thăm người nơi này một chút.
"Đến chỗ mua trà lần trước đi, Lâm trưởng lão kia coi như cũng không tệ."
"Trước đó mình không có linh thạch, hiện tại có một ít, không đến mức quá keo kiệt."
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền cất bước về phía trước.

Thiên Mính Lâu.
Lầu 7.
Chỗ Lâm Trưởng lão có mấy vị khách.
Lúc này không chỉ có Lâm trưởng lão, mà hai người trấn thủ trước đó cũng đang ở đây. Bọn hắn ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt như gặp đại địch.
"Thiên Mính Lâu không có lá trà nào tốt hơn sao? Chúng ta chỉ là muốn thu mua nửa giá thôi, rất quá đáng sao?" Một vị tráng hán cười nói:
"Huyết Giao Tông ta cũng không phải là người dã man gì. Có thể buôn bán hòa thuận thì đương nhiên sẽ buôn bán hòa thuận, nếu như không được …" Tráng hán nhìn về phía ba người Lâm Trưởng lão, trong mắt có một tia lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận