Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 999: Ngươi Có Thể Khiến Cho Ta Không Dám Động Thủ Sao?

Chương 999: Ngươi Có Thể Khiến Cho Ta Không Dám Động Thủ Sao?
Trong phòng.
Bàn trà được bày biện theo phong cách cổ xưa, dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ là khung cảnh phồn hoa lại có chút yên tĩnh.
Nước trà trên bàn thanh tịnh, hương trà kéo dài.
Chỉ là, không khí xung quanh chút ngưng trọng.
Nước trà dao động dập dờn bởi vì một chút lực lượng, như có thể tràn ra khỏi chén trà bất cứ lúc nào.
Lúc này, Lâm Trưởng lão cảm thấy có chút đắng chát. Hắn cẩn thận nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đối mặt với cục diện ăn cướp trắng trợn.
Thiên Linh tộc bị vây công, dị tượng liên tiếp xảy ra.
Bây giờ mọi chuyện tán đi, Thiên Linh tộc rớt xuống ngàn trượng, căn bản không bảo vệ được những sản nghiệp xung quanh.
Một số người có tâm liền trở nên lớn mật.
Một chỗ không thể trấn áp, bọn hắn sẽ xuất hiện ở hai nơi, ba nơi.
Lúc đầu, chỗ của bọn hắn có ba Vũ Hóa viên mãn, cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Nhưng mà Huyết Giao Tông lại trực tiếp để một Đăng Tiên cấp một tới, ép cho ba người bọn hắn không thở nổi.
Đánh nhau bọn hắn không có phần thắng, càng sẽ mang đến rất nhiều phản ứng dây chuyền.
Nhưng mà yêu cầu của đối phương rất quá đáng. Nếu như thật sự chỉ bán nửa giá, hao tổn của bọn hắn cũng sẽ không quá lớn. Nhưng đối phương lại không thu mua lá trà loại một trăm linh thạch, mà là loại lá trà năm ngàn linh thạch.
Thanh toán một nửa, chính là dùng năm mươi linh thạch để mua lá trà năm ngàn linh thạch.
Bọn hắn không chịu nổi loại hao tổn này. Chuyện này có khác gì là đang cướp đi toàn bộ của Thiên Mính Lâu đâu?
"Đạo hữu, lưu một con đường sống đi." Lâm Trưởng lão khẩn cầu.
Nơi này mà không còn nữa, bọn hắn sẽ bị Thiên Linh tộc vấn trách. Mặc dù bây giờ Thiên Linh tộc ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn có biện pháp nhằm vào bọn họ. Hơn nữa, bọn hắn những năm này cũng có thù địch.
Thiên Mính Lâu chỉ còn trên danh nghĩa, phía sau sẽ có càng nhiều người đến hơn. Đến lúc đó, người người đều cảm thấy đồ nằm ở trên người ba bọn họ.
Chạy trốn đến nơi nào mới được đây?
Không nói đến việc hiện tại đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm, căn bản trốn không thoát.
Đây chính là đại nạn do một thế lực mang tới.
Thế lực phát triển không ngừng, bản thân mình có thể hướng thuyền lên cao.
Nhưng khi thế lực rớt xuống ngàn trượng, bản thân sẽ đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.
"Cho con đường sống?" Tráng hán để đại đao trong tay xuống rồi ngồi xuống, nói:
"Chúng ta chỉ tới đây để buôn bán, cũng không có muốn mạng của các ngươi. Sao Lâm Trưởng lão lại nói như vậy chữ? Lại nói như vậy thì chính là đang vũ nhục chúng ta, chúng ta sẽ tức giận."
Hắn nói xong còn nhìn về phía mấy người đi cùng, muốn hỏi thăm xem mình nói có có lý hay không. Mấy người phía sau đều gật đầu nói phải.
Hai Trưởng lão khác nhìn thấy Huyết Giao Tông không chịu nhượng bộ, trong mắt chứa đầy sự bất đắc dĩ và bi phẫn.
Đối phương quá mạnh, căn bản là không có cách nào đối đầu.
Nếu như là trước đó, sao bọn hắn có thể dám đến đây làm càn chứ?

Giang Hạo lấy tu vi Trúc Cơ viên mãn đi tới Thiên Mính Lâu.
Nơi này quạnh quẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Tiên tử dẫn đường ít đi, trong mắt bọn họ đều có một ít lo lắng và khiếp đảm.
Tiên tử dẫn đường trước đó đi tới trước mặt Giang Hạo, cung kính nói: "Tiền bối, ngài mua lá trà sao?"
Giang Hạo gật đầu: "Đi lầu 7 đi, ta muốn tìm Lâm Trưởng lão."
"Chuện này…" Tiên tử dẫn đường lộ vẻ khó xử.
“Sao thế?" Giang Hạo tò mò hỏi.
“Lầu 7 có khách, tiền bối đổi sang lầu khác đi." Tiên tử dẫn đường nói.
"Ta tới vì Lâm Trưởng lão, ta cảm thấy hắn không tệ." Giang Hạo ôn hòa nói.
“Nhưng mà…" Tiên tử dẫn đường do dự một chút rồi nói:
"Tiền bối, phía trên là người Huyết Giao Tông. Bọn hắn dường như không dễ nói chuyện cho lắm, cho nên… vẫn nên chuyển sang nơi khác đi."
Dưới cái nhìn của nàng, người này rốt cuộc có phải là tiền bối hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu như lúc trước hắn chỉ đang giả vờ, như vậy đi lên sẽ có thể đầu một nơi thân một nẻo.
Giang Hạo nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về chỗ cao, lập tức cảm nhận được khí tức của cường giả Đăng Tiên cấp một.
"Ta là người tương đối kiên nhẫn, có thể đợi bọn hắn giao dịch xong." Giang Hạo mỉm cười.
Sau đó, hắn đi lên phía trên.
Tiên tử dẫn đường vội vàng đi theo.
Bước đi của Giang Hạo không nhanh, dần dần hướng đến lầu 7.
Tiên tử dẫn đường có chút để ý, ngưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
"Thiên Linh tộc thảm bại rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cho đến trước mắt vẫn không có quá nhiều tin tức." Tiên tử dẫn đường nói.
Nàng đang nghĩ là, nếu như đối phương thật sự chính là cường giả thì sao lại không biết đại khái mọi chuyện chứ? Dù sao, hắn vẫn luôn ở nơi này.
Mà tu vi của nàng quá yếu, không có tư cách biết quá nhiều.
Có một số tiền bối đã đi qua đó, tình huống trước mắt không được lạc quan cho lắm.
Bọn họ rất nhanh đã đi đến lầu 7. Vừa mới đến, Giang Hạo đã nghe thấy một tiếng cười thô bạo:
"Năm mươi linh thạch mua Cổ Hương Xuân của ngươi thì có gì không đúng sao? Hợp tình hợp lý, sao ngươi có thể nói ta không cho các ngươi đường sống chứ? Như vậy đi, ngươi đến trên người chúng ta tìm kiếm một chút, chỉ cần tìm ra được linh thạch thì đó chính là phí thanh toán của chúng ta. Dùng tất cả linh thạch của chúng ta mua tất cả lá trà của các ngươi. Như này có được không?
"Tất cả đổi tất cả."
Cửa không khóa, bên trong truyền đến rất nhiều tiếng cười nhạo.
Nghe vậy, sắc mặt của tiên tử dẫn đường lập tức trắng bệch. Tình huống dường như còn xấu hơn dự đoán.
Chỉ là, bên cạnh nàng đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ: "Năm mươi linh thạch mua Cổ Hương Xuân? Hiện tại trà đều rẻ như vậy sao? Như vậy Tiếu mỗ sẽ dùng sáu mươi linh thạch để mua."
Giọng nói vang lên đột ngột đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám người Lâm Trưởng lão nhìn thấy người tới thì hơi kinh ngạc.
Hắn nhận ra người này, Trúc Cơ viên mãn.
Từ khi đối phương mua lá trà từ chỗ của hắn, bởi vì không cách nào biết được thực lực của đối phương nên vẫn luôn bị chế giễu.
Mà lúc hai người còn lại nhìn thấy Giang Hạo, cũng ngây ngẩn cả người. Bọn hắn từng nhìn bức tranh mà Lâm Trưởng lão vẽ.
Đây chính là tên lừa gạt ăn trộm.
Nhưng mà không phải ai ai cũng là Lâm Trưởng lão, người Huyết Giao Tông căn bản sẽ không bị lừa gạt.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn như đã nhìn thấy cái chết của người tới.
Tráng hán lạnh lùng nhìn Giang Hạo, nói: "Trúc Cơ viên mãn? Đến giả danh hơn người sao?"
Nói đến đây, hắn liền cảm thấy hứng thú: "Nghe nói mấy người kiểu này có thể khiến cho không ít người không dám động thủ. Không biết ngươi có thể khiến cho ta không dám động thủ hay không." Hắn nói xong liền quay sang bên cạnh, nói: "Giết hắn."
Một Nguyên Thần đi ra, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: "Vận khí ngươi không tốt nên mới gặp phải chúng ta, ngươi nên đi chết được rồi."
"Đạo hữu, không đến mức như thế đâu." Lâm Trưởng lão lập tức nói.
Nhưng mà căn bản không người để ý tới hắn.
Lúc này, Nguyên Thần cầm trường thương trong tay, lực lượng bộc phát, muốn dùng một kích giết chết Giang Hạo.
Tiên tử dẫn đường kinh hãi, nhưng mà thân thể nàng căn bản không thể động đậy được.
Nàng nhìn thấy vị tiền bối bên cạnh cất bước.
Từng bước đi của hắn rất bình ổn, một đường đi đến trước mặt cường giả Nguyên Thần. Khí thế của cường giả Nguyên Thần đang vô cùng mãnh liệt bỗng đột nhiên dừng lại, tùy ý cho vị tiền bối này đi qua. Hắn không hề dừng lại mà trực tiếp đi đến trước mặt tráng hán.
Lúc này, mọi thứ giống như đã bị làm chậm lại, ngay sau đó tiên tử dẫn đường nhìn thấy trên mặt cường giả Nguyên Thần kia bắt đầu xuất hiện rạn nứt, có bọt máu phun ra.
Ngay sau đó…
Soạt!
Nguyên Thần lập tức hóa thành bọt máu tản ra khắp nơi trong phòng.
Biến cố bất thình lình này, làm cho tất cả mọi người sợ mất mật.
Mà lúc này, Giang Hạo nhìn về phía tráng hán, mỉm cười nói: "Hiện tại ngươi dám động thủ không?"
Tráng hán chảy mồ hôi lạnh, hắn căn bản không phát hiện ra đối phương đã ra tay như thế nào. Hơn nữa, lúc đối phương đi tới, hắn lại không thể nào ngăn cản.
Chuyện này…
Vào lúc hắn muốn mở miệng cầu xin tha thứ, tiếng thở dài của Giang Hạo lại truyền đến.
"Được rồi, có dám hay không cũng không có gì cả, Tiếu mỗ tương đối chán ghét việc bị người khác kêu đánh kêu giết."
Nói xong, một thanh đao không biết đã xuất hiện ở trước cổ tráng hán từ lúc nào. Ngay sau đó, một đao chém qua.
"Sau này nên học cách khách sáo một chút, hòa khí sinh tài nha."
Đao rơi xuống.
Đầu người tách rời.
Tráng hán trơ mắt nhìn thế giới xuất hiện vặn vẹo, mà hắn lại không làm được gì.
Cuối cùng, bịch một tiếng, tầm mắt dừng lại trên sàn nhà.
Không còn hơi thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận