Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 287: Đại sư huynh, ta học được rồi ! Hạ màn !
"Thân thể Ma thần, đã xuất hiện."
Tô Trường Ngự ngồi xếp bằng, mở mắt ra, nói khẽ, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Sen xanh trước mặt đã trở nên ảm đạm, èo uột.
Trong khi đó, sen xanh trong nguyên thần của hắn lại không ngừng lắc lư, phía trên ngưng kết một hạt sen long lanh trong suốt.
Mười nước.
Khi Thiên Ma Cổ Đồ bị đám người Tiêu Mộ Tuyết Diệp Bình phá vỡ, Hạ Càn hiến tế thân mình, cưỡng ép làm Ma thần tỉnh lại.
Oanh oanh oanh oanh oanh!
Tiếng nổ vang khắp đất trời, sáu cánh cửa địa ngục diễn hóa các bộ phận thân thể Ma thần, ma khí cuồn cuộn khắp không gian, cùng với khí tức của tử vong và bất tường.
Rẹt!
Mắt Ma thần mở ra, như hai vì sao màu đỏ rực, sáng chói yêu dị, nhìn chăm chú vào Hứa Lạc Trần, bắn ra khí tức tử vong, khiến mọi thứ trước mặt hóa thành hư vô.
Hứa Lạc Trần cảm nhận được nguy hiểm, vô số vì sao sau lưng hắn rực lên, ngũ linh quanh người hóa thành tấm bình phong che chở, bảo vệ cho hắn.
Nhưng dưới công kích của Ma thần, những tầng phòng ngự đều nhanh chóng bị phá vỡ.
Ma chủ thấy vậy, lập tức vọt qua, tự mình ra tay, bảo vệ Hứa Lạc Trần.
"Đa tạ cha."
Đòn này đáng sợ quá, dù không tới mức hắn bị tiêu diệt, nhưng sẽ không dễ chịu.
"Tình hình hiện giờ, không nên dây dưa."
Ma chủ nói.
Tình hình lúc này, khiến ngay cả ông ta cũng phải cau mày.
"Mọi người bình tĩnh!"
Tiêu Mộ Tuyết vội lên tiếng trấn an, tình hình lúc này, tuyệt đối không thể hoảng loạn.
"Ma chủ tiền bối, xin ngài tiếp tục ra tay, trấn áp một cánh cửa địa ngục!"
Tiêu Mộ Tuyết chắp tay xá Ma chủ một cái.
"Lạc Trần, tiểu sư đệ, hai người liên thủ, trấn áp một cánh cửa địa ngục."
"Tử Vân chân nhân, Thiên Huyền chân nhân, Sơn Hà cư sĩ, ba người liên thủ, trấn áp một cánh cửa địa ngục."
Tiêu Mộ Tuyết liên tục phân phó.
Ma thần đáng sợ, nhưng những người ở đây đều có chiến lực xuất chúng, hiện giờ Ma thần còn chưa chân chính hạ xuống, lắp thành thân hình hoàn chỉnh, có nghĩa vẫn có một đường sinh cơ.
"Lạc Trần, nếu con muốn đi, ta sẽ đưa con trực tiếp phi thăng."
Ma chủ không nhìn Tiêu Mộ Tuyết, mà quay qua hỏi ý Hứa Lạc Trần.
Ông ta không quan tâm chuyện Ma thần diệt thế, thế gian hủy diệt, liên quan gì tới ông ta!
Ông ta đã ở hồng trần thành tiên, có thể đưa Hứa Lạc Trần phi thăng rời khỏi thế giới này.
Hứa Lạc Trần nghe vậy, thầm kêu ‘trâu bò!’, trong lòng rất là cảm động.
"Cha, ta muốn thử một chút."
Hứa Lạc Trần nói.
Tình hình như này, sao hắn bỏ chạy được.
"Thôi được, cánh cửa này, giao cho ta!"
Ma chủ thấy Hứa Lạc Trần đã quyết định, không nói nữa, phóng về phía cánh cửa địa ngục đầu Ma thần.
Đây là cánh cửa có khí tức cường đại nhất, rất là đáng sợ.
"Tiểu sư đệ, đệ cùng chiến đấu với ta!"
Hứa Lạc Trần gật đầu, hắn không hề sợ hãi, trong mắt lộ ra chiến ý.
"Dạ, Lạc Trần sư huynh."
Diệp Bình cũng không sợ, còn lộ ra mong đợi.
Mọi người rối rít gọi nhau, bay về phía những cánh cửa địa ngục khác.
Giờ là lúc sinh tử tồn vong, nhưng họ không hề sinh ra thối ý, mà còn xông thẳng tới, bày tỏ quyết tâm của mình.
Dù Ma thần khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng.
Bọn họ có thể tu luyện tới thực lực này, đương nhiên tâm cảnh đã vô cùng kiên định.
"Các tu sĩ còn lại nghe lệnh, đồng loạt ra tay với ta. Dùng hết toàn lực!"
"Trận chiến này không thể thua! Đồng thời truyền tin, triệu tập cường giả của năm đại vương triều và tiên môn tới đây, sẵn sàng thế chỗ!"
Tiêu Mộ Tuyết nghiêm nghị nói.
Trận chiến này quả thật không thể thua.
Nếu không trấn áp được sáu cánh cửa địa ngục, để thân thể Ma thần xuất hiện, thì tất cả hoàn toàn kết thúc.
"Rõ!"
Mọi người đồng loạt lên tiếng, thanh âm chấn đến tận trời.
"Giết!"
Tiêu Mộ Tuyết bước ra một bước, sử dụng tiên khí pháp ấn, giết tới.
"Đại hoang vẫn thiên kích!"
"Chân long đại thủ ấn!"
"Thần Ma quyền!"
"Băng phong thiên hạ!"
"Đại nhật phần thiên!"
"Thiên tâm diệt ma đại thần thông!"
Tất cả mọi người đồng loạt ra tay, đủ loại sát chiêu mạnh mẽ bùng nổ, khiến thiên địa sôi trào, sao trời rơi lạc, vạn vật kêu gào.
Sáu cánh cửa địa ngục giữ thân thể Ma thần cũng rất dữ dằn, không ngừng đánh giết, muốn chui ra khỏi cửa địa ngục, khiến từng phiến hư không nổ vang.
Đại kích trong tay Ma chủ tung bay, cắt nát trời đất, đánh nổ cửa địa ngục, nhưng phần đầu của Ma thần rất ghê gớm, cái miệng há to, như động đen vực sâu, muốn chiếm đoạt ông ta.
Diệp Bình và Hứa Lạc Trần dùng thân thể vô song, song quyền bùng ra ánh sáng chói mắt, tấn công tay phải của Ma thần.
Các tu sĩ Đại Thừa còn lại cũng tương tự, trấn áp những cửa địa ngục.
Tiêu Mộ Tuyết hết sức tập trung quan sát tình hình chiến đấu, nếu có nơi xảy ra vấn đề, có người trọng thương, nàng liền lập tức ra tay lấp vào.
Cuộc chiến này vô cùng khốc liệt, vô cùng kinh người, ai nấy đều đã nhuốm máu.
Ma thần quá đáng sợ, nếu để tới khi Ma thần xuất hiện hoàn chỉnh, kết quả sẽ là không thể tưởng tượng.
Sau núi Thanh Vân.
"Ngũ sư đệ, đệ chăm sóc Cổ sư chất."
Thương thế Vương Trác Vũ đã ổn định, nhìn thấy tình hình trên trời, liền bảo Lâm Bắc, Đại Húc chăm sóc Cổ kiếm tiên, còn mình thì bay lên không trung.
Hắn đang có kim long của Tiết Triện hỗ trợ, trong thời gian ngắn có được thực lực siêu phàm.
"Đại sư tỷ, chúng ta cũng muốn giúp một tay!"
Vương Trác Vũ cầm bàn cờ ngôi sao, quanh người hiện ra hư ảnh kim long.
"Được."
Tiêu Mộ Tuyết thấy Vương Trác Vũ, lập tức nhìn ra đại khái tình hình trong cơ thể hắn, nàng cười.
Vương Trác Vũ ra tay, bàn cờ ngôi sao diễn hóa thiên địa, muốn phong ấn một cánh cửa địa ngục.
Hư không lắc lư, Trần Linh Nhu tới, nhưng không ai nhìn nàng, mà đều nhìn kỳ lân nàng đang cưỡi.
Kỳ lân cổ hoàng chân đạp mây lành, cả người vờn quanh huyền hoàng khí, khiến mọi người đều kinh ngạc, không ngờ thế gian còn có thần thú kỳ lân.
"Tiểu nha đầu, ngươi đứng một bên mà xem, để bổn hoàng cho ngươi thấy thế nào là thực lực Luyện Khí hai ngàn chín trăm chín mươi chín tầng của ta!"
Cổ Ngạo Thiên hất Trần Linh Nhu ra khỏi lưng, xông vào trận chiến.
Nó là thần thú kỳ lân, thực lực rất đáng sợ, mỗi một đòn đều mang theo sức mạnh của sấm và gió, cứ như thiên kiếp.
Tiêu Mộ Tuyết thấy Cổ Ngạo Thiên chở Trần Linh Nhu xuất hiện, rất là kinh ngạc, không ngờ kì lân lại tới, còn mang theo tiểu sư muội đi cùng.
Vậy Tô Trường Ngự đâu?
Trần Linh Nhu không phải nói Tô Trường Ngự cưỡi kỳ lân đi à?
Chiến đấu tới lúc này, thần thú kỳ lân xuất hiện, mà Tô Trường Ngự còn chưa xuất hiện, thật là kì quái.
"Kỳ lân cổ hoàng, Tô Trường Ngự ở đâu?"
Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Chừng nào thời cơ sắp tới, đại ca tự nhiên sẽ xuất hiện."
Cổ Ngạo Thiên đáp, đoạn xông về phía cánh cửa địa ngục thân thể Ma thần.
Thực lực của nó rất mạnh, chẳng kém Ma chủ bao nhiêu.
Thời gian từng chút trôi qua.
Năm đại vương triều, các tiên môn, chỉ để lại một ít cường giả trấn giữ, các cường giả còn lại đều chạy hết tới nơi này, gia nhập chiến đấu.
Trận chiến này liên quan tới tồn vong, không còn là chuyện của riêng các vương triều, tông môn.
Dù tứ đại Ma giáo đang dòm ngó, nhưng cũng không lo được nhiều như vậy.
Chiến đấu kéo dài ba ngày ba đêm, tất cả tu sĩ không ngừng thay nhau ra trận, trấn áp những cánh cửa địa ngục.
Chợt, có người lộ vẻ kinh hãi.
"Chuyện gì thế này?"
Chỉ thấy hư không sụp đổ, cửa địa ngục xuất hiện những vết rạn, bắt đầu vỡ vụn.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Cửa địa ngục vỡ vụn, sau đó ngưng tụ vào với nhau, hóa thành một cánh cửa ngàn trượng, khí tức tử vong khủng bố trong nháy mắt quét qua toàn bộ thế giới.
Tất cả tu sĩ hít sâu một hơi, nhìn cảnh tượng kia mà chấn động.
"Hống! ! !"
Một tiếng rống khủng bố vang lên, một bóng người ngàn trượng từ trong cửa địa ngục đi ra, uy áp kinh khủng tràn ngập, ai nấy đều cảm nhận được một áp lực chưa từng có trong lịch sử.
"Ma thần, đây là thân thể Ma thần thật sự! Chuyện gì thế này?"
Có người sợ hãi kêu lên, không sao tin nổi.
Một luồng hơi thở đáng sợ, bao phủ lên mọi người, dù là tu sĩ Độ Kiếp Đại Thừa, cũng rợn cả tóc gáy, cả người run rẩy.
Không ai tin nổi cảnh tượng này. Sao lại như vậy, sáu cánh cửa địa ngục hợp nhất, Ma thần nguyên vẹn xuất hiện.
Ma thần từ trong cửa địa ngục đi ra, toàn thân ma khí cuồn cuộn, nhấn chìm núi sông, đất trời vì vậy mà đại biến, trên bầu trời có lôi kiếp hiện ra.
Ý chí thiên địa không cho phép.
Tu sĩ trong chiến trường thấy Ma thần, đều không tin được.
Tu sĩ trong trời đất thấy Ma thần, sắc mặt ảm đạm.
"Tất cả, đã kết thúc!"
Ma thần gầm lên, thân thể như thần thiết bất hủ, ma khí cuồn cuộn, khiến người ta sợ hãi.
Oanh!
Nó vung tay, bầu trời chấn động, thế giới nổ vang, núi non sụp đổ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức tử vong.
"Trận pháp!"
Tiêu Mộ Tuyết la lớn.
Trong chớp mắt, trận pháp đã bày sẵn trong hư không được kích hoạt, bắn ra những chùm tia sáng ngất trời, phong tỏa Ma thần.
Nhưng dưới bàn tay của Ma thần, trận pháp chỉ như bọt nước, nhanh chóng bị đập tan. Ma chủ, Cổ Ngạo Thiên, Diệp Bình, Hứa Lạc Trần và tất cả mọi người đồng loạt ra tay, mới miễn cưỡng đỡ được một đòn này của nó.
Ma thần vung tay lên lần nữa, nó quá hung tàn, ma khí nhấn chìm toàn bộ Đại Hạ vương triều, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều hủy thiên diệt địa.
Một quyền hạ xuống, mười nước cứ thế vỡ nát, hư không vỡ vụn, mọi thứ hóa thành phấn vụn.
Ma khí cuồn cuộn, xóa sạch vạn vật sinh linh.
Đây là Ma thần, Ma thần diệt thế.
Tiêu Mộ Tuyết, Ma chủ, đám người Diệp Bình, dưới đòn công kích của Ma thần, đều không đỡ nổi, mạnh ai nấy chạy.
Mọi người nhìn ra được sự hoảng sợ trong mắt nhau. Ai cũng biết Ma thần đáng sợ, nhưng đến khi nó chân chính xuất hiện, họ vẫn không ngờ nó đáng sợ tới như vậy.
"Sao chuyện này lại xảy ra?"
Tiêu Mộ Tuyết khổ sở, cái sức mạnh tuyệt đối này, quả thật là làm người ta tuyệt vọng.
Chỉ mới đánh hai hiệp, mọi người đã không đỡ nổi, chưa kể ma khí của Ma thần còn đang không ngừng tràn ngập, sợ là không bao lâu nữa, sẽ quét sạch cả thế giới này.
Ma khí này xóa sạch tất cả, sinh linh và tu sĩ bình thường không có khả năng chống nổi nó, thật là ngày tận thế.
"Cố thủ!"
Tiêu Mộ Tuyết quát vang, giọng đã khàn khàn.
Nàng không biết cố thủ lúc này còn có ý nghĩa gì, chỉ chống đỡ được thêm một chút nữa mà thôi, đâu có tác dụng gì.
Tô Trường Ngự đâu?
Tiêu Mộ Tuyết nhớ tới Tô Trường Ngự mãi vẫn không xuất hiện.
Ma thần không ngừng ra tay, làm bầu trời sụp đổ, đất đai thất thủ, giết đến kinh thiên động địa, đám người Ma chủ, Tiêu Mộ Tuyết chỉ có thể không ngừng tháo chạy.
Nhưng, ngay lúc này.
Giữa trời vang lên tiếng tiên nhạc, tiên khí tràn ngập, một cánh cửa đình hiện ra.
Cái cửa này cao chừng mấy trượng, có chân long thần hoàng quấn quanh, tiên khí tràn ngập, ngăn cản công kích của Ma thần.
"Cái gì thế!"
"Sao vậy?"
"Trong cửa có một người!"
"Chẳng lẽ có tiên nhân ra tay, tới đây ngăn cản Ma thần!"
Mọi người đều ôm vẻ chờ mong.
Từ trong cửa, một người chậm rãi đi ra.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn người này.
Ngay lúc mọi người đang đầy lòng mong đợi.
"Ba triệu kiếm tiên trên trời!"
"Thấy ta đều phải cúi đầu rũ mắt!"
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, cứ như tới từ chín tầng trời, vô cùng cao quý.
Bóng người hiện ra, là một nam tử, mặc cẩm bào xanh, dáng người tuyệt thế, như tiên nhân xuống trần, khí chất siêu phàm.
Hắn đứng giữa trời, tiên khí tràn ngập, quanh thân có thần thú năm phương.
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
"Đại ca!"
"Tô Trường Ngự!"
Mấy người Diệp Bình, Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ, Cổ Ngạo Thiên, Tiêu Mộ Tuyết lập tức nhận ra nhân ảnh này.
Là Tô Trường Ngự.
Cũng có nhiều người khác nhận ra Tô Trường Ngự, vì mới thời gian trước xảy ra chuyện của Đại Hạ vương triều, có thể nói không ai không biết tuyệt thế kiếm tiên Tô Trường Ngự.
"Chết!"
Tô Trường Ngự vừa xuất hiện, Ma thần đã gầm lên, một quyền đánh tới.
Một quyền đánh xuống, vạn dặm hư không vỡ tan.
Tô Trường Ngự giơ tay lên, nhật nguyệt sau lưng bay lên, đánh vào quyền của Ma thần, tạo nên tiếng nổ vang khắp trời.
Ai nấy nhìn mà vui mừng.
Chặn được rồi!
Mãnh nam, tuyệt thế mãnh nam a!
Ai nấy đều nhìn thấy hy vọng.
"Con mẹ nó, không giả trâu bò hơn huynh ấy được!"
Hứa Lạc Trần nhìn Tô Trường Ngự ra tay, không ngờ so với Tô Trường Ngự, mình vẫn còn thua kém.
Có điều phương thức ra sân này của Tô Trường Ngự đã cho hắn biết, lần sau lúc hắn giả trâu bò, nhất định phải đọc cả thơ.
Người của Thanh Vân Đạo Tông, ngoài Diệp Bình, những người khác nhìn Tô Trường Ngự ra tay, đều có cảm giác không thật.
"Ta có một kiếm, có thể chém Ma thần."
Tô Trường Ngự hờ hững nói.
Tê!
Tê!
Tê!
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Một kiếm có thể chém Ma thần.
Đây!
Đây!
Đây!
Thế này thì đáng sợ quá, ai nấy đều không nhịn được run lên, thật là kinh khủng.
Cái gì gọi là vô địch?
Thế này mới gọi là vô địch.
Mọi người nhìn Tô Trường Ngự, không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
"Đại sư huynh uy vũ!"
Diệp Bình nhiệt huyết hô to.
"Kiếm tới!"
Tô Trường Ngự đứng chắp tay sau lưng, hờ hững nói tiếp.
Trong chớp mắt, kiếm ý ngất trời xông thẳng lên trời, khiến mọi người đều cảm nhận được kiếm ý vô thượng đó.
Nhật nguyệt sao trời, sông núi cỏ cây, vạn vật thế gian đều hóa thành kiếm, tụ thành một bức vô thượng kiếm đồ sau lưng Tô Trường Ngự.
Ma thần không ngừng tấn công Tô Trường Ngự, nhưng mọi đòn công kích đều bị vô thượng kiếm khí hóa giải.
Bóng dáng Tô Trường Ngự so với cơ thể ngàn trượng của Ma thần thì vô cùng nhỏ bé, nhưng lúc này lại to lớn vô cùng.
"Sư tôn!"
Cổ kiếm tiên nằm ở sau núi Thanh Vân, cảm ứng được kiếm ý của Tô Trường Ngự, liền tỉnh lại.
"Chém!"
Tô Trường Ngự vung tay, vô thượng kiếm đồ hóa thành một thanh tuyệt thế thần kiếm, Tô Trường Ngự tay cầm thần kiếm, phong hoa tuyệt đại.
Oanh!
Một kiếm chém ra.
Che khuất Ma thần, che khuất cả thế gian.
Oanh oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh oanh!
Oanh oanh oanh oanh!
Ma thần bị một kiếm này chém cho tan nát, mảnh cơ thể văng tung tóe, tiêu tán trong trời đất.
Không chỉ thế, trên bầu trời, có những luồng tiên quang chiếu xuống.
Đây là Thiên môn.
Một kiếm này của Tô Trường Ngự quá mạnh, không chỉ chém chết Ma thần, còn chém ra cả Thiên môn.
Tất cả tu sĩ đều nín thở, đầu óc trống rỗng.
"Ma thần chết rồi!"
Có người hô to, thanh âm không sao tin được.
"Giải quyết xong rồi sao?"
"Thắng, chúng ta chiến thắng!"
"Thật là không tin nổi!"
"Tuyệt thế kiếm tiên, Tô Trường Ngự!"
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ ra vui sướng.
Không ngờ, Ma thần lại chết như vậy, bị một kiếm của Tô Trường Ngự chém chết.
Thật sự là không thể nào tin nổi.
"Ha ha ha ha ha, Tô Trường Ngự, ngươi thua!"
Ngay lúc này, chợt có một tiếng cười vang, làm mọi người kinh hãi.
Một bóng người hiện ra, là Hạ Càn.
Trước đó, hắn lấy thân mình hiến tế, gọi ra sáu cánh cửa địa ngục, không ngờ lúc này lại tái xuất hiện.
"Một kiếm này, đã dùng hết thiên địa ý chí của ngươi, hôm nay, ngươi không thể giết chết ta được nữa!"
"Ta thừa nhận ta đang đánh cược, nhưng ta đánh thắng, ngươi thua!"
Hạ Càn rất vui vẻ, rất hưng phấn.
Trước Tô Trường Ngự một mực không xuất hiện, cộng thêm đối mặt với khốn cục, hắn liền nảy ra một kế, lấy thân mình ra hiến tế, gọi thân thể Ma thần ra. Ma thần này lấy hắn làm trụ cột, nhưng không chịu hắn khống chế.
Nhưng nếu Ma thần bị giết chết, hắn sẽ thoát được khỏi thân thể của nó, hơn nữa thông qua Ma thần tàn phá, tàn sát thiên địa, ác niệm lại hóa thành chất dinh dưỡng, khiến thực lực hắn bạo tăng.
Hạ Càn chính là đánh cược, cược Tô Trường Ngự sẽ luôn núp trong tối, chờ một kích tối hậu.
Nếu cược sai, cả đời hắn sẽ bị kẹt trong cơ thể Ma thần.
Mọi người kinh ngạc, không tin nổi Hạ Càn lại không chết.
Chuyện này là sao?
Nhưng Tô Trường Ngự không nhìn Hạ Càn, mà quay qua nhìn Diệp Bình, nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu sư đệ, đệ học được chưa?"
Tô Trường Ngự hỏi như vậy.
Cái gì cái gì cái gì?
Tất cả mọi người đều bối rối.
Đây là ý gì, một kiếm vừa rồi của ngài, con người có thể học được hả?
Mấy người Tiêu Mộ Tuyết, Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ, Tiết Triện sửng sốt.
Đều quay qua nhìn Diệp Bình.
Bọn họ hiểu ý của Tô Trường Ngự.
Vù!
Một làn gió mát thổi tới.
Tiếng Diệp Bình từ từ vang lên.
"Đại sư huynh, đệ học được rồi."
Giờ khắc này, Hạ Càn ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Học được?
Ngươi hù bọn ta?
Loại kiếm pháp như này, ngươi nói chỉ nhìn một cái liền học được?
Không giả trâu bò thì chết hả?
Sao ai cũng thích giả trâu bò tinh tướng vậy?
Không ai nói ra lời.
Nhưng mấy người Tiêu Mộ Tuyết, Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ chỉ thấy kinh ngạc.
Vì họ biết, Diệp Bình nói được.
Nghĩa là được thật.
Diệp Bình nói tiếp.
"Ta có một kiếm, có thể chém Ma thần!"
"Kiếm tới!"
Diệp Bình mở miệng, lời lẽ giống hệt Tô Trường Ngự trước đó.
Chỉ có điều, giọng nói của hắn không hờ hững, vang vọng như Tô Trường Ngự.
Một khắc sau.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Những thanh phi kiếm xuất hiện sau lưng Diệp Bình.
Trên bầu trời, những vì sao chấn động, tỏa ánh sáng ngời, bắn về phía Diệp Bình, khiến cả người hắn tắm trong thần quang rực rỡ.
Diệp Bình giơ tay lên, tụ tất cả phi kiếm thành vô thượng thần kiếm, vô thượng kiếm ý triệt để bùng nổ.
Mọi người kinh ngạc, bối rối.
Học được thật?
Không phải hai người đã luyện tập trước, để bây giờ giả trâu bò đó chứ?
"Cái này… là không thể!"
Hạ Càn thấy một kiếm này, sắc mặt không khỏi ngu ngơ.
Nếu là người khác sử dụng một kiếm này, cũng không sao, dù sao cũng không giết hắn chết được.
Nhưng trên người Diệp Bình có thiên địa ý chí.
Diệp Bình không nói một lời, thần kiếm trong tay chém thẳng về phía Hạ Càn.
"Ta không cam lòng, ta không cam lòng! Sao có thể!"
Dưới bao nhiêu con mắt nhìn chăm chú, kiếm quang chói mắt, nhấn chìm Hạ Càn, từ trong đó vọng ra tiếng rống giận dữ của hắn.
Oanh oanh oanh!
Thân thể Hạ Càn bị một kiếm này chém cho nát vụn, tiêu tán trong trời đất.
Trong quá trình âm dương trời đất tranh nhau, khi ác niệm tăng lên tới mức tận cùng, sẽ dựng dục ra một ma đầu.
Và sứ mạng của người nhận được thiên địa ý chí, chính là chống lại ác niệm, tiêu diệt ma đầu.
Nhưng diệt xong rồi, qua ngàn năm, vạn năm sau, ác niệm thiên địa sau khi tích tụ đủ, sẽ lại tạo ra ma đầu lần nữa, không ngừng tuần hoàn.
Trong lá thư để lại, Tô Trường Ngự nói cho Diệp Bình biết, căn nguyên chứa ác niệm, dựng dục ra ma đầu chính là thân thể Ma thần kia.
Tô Trường Ngự muốn hoàn toàn tiêu diệt Ma thần, để sau này trong thiên địa ác niệm sẽ tự động tiêu tán, không dựng dục ra ma đầu nữa.
Muốn làm như vậy, thì phải tiêu diệt thân thể Ma thần và Hạ Càn cùng một lúc.
Mà thân thể Ma thần chỉ có Hạ Càn mới gọi ra được, đây chính là lý do vì sao Tô Trường Ngự đã biết Hạ Càn là Ma chủng nhưng không giết hắn.
Vì làm như vậy sẽ không giải quyết được căn nguyên.
"Giải quyết xong rồi sao?"
Mọi người nhìn tình hình trước mặt, không nhịn được run lên.
Trường hạo kiếp này, rốt cục cũng đã giải quyết xong rồi sao?
Một hồi lâu sau, mọi việc lắng xuống, mọi người mới chắc chắn hạo kiếp đã kết thúc thật, ai nấy reo hò hoan hô.
"Đại sư huynh, ta làm được rồi!"
Diệp Bình chém xong, cả người yếu ớt, nở nụ cười, nói như thế.
Cuộc chiến diệt thế lần này đã hạ màn, nhưng khắp Đại Hạ vương triều là sự tan hoang, nơi nơi hỗn độn, trong mười nước tử thương la liệt.
Giám Thiên Viện, năm đại vương triều, tiên môn cũng lập tức bắt đầu ra tay xử lý tứ đại Ma giáo.
Vì hành tung đã lộ, tứ đại Ma giáo không đỡ nổi, bị tiêu diệt hết tám chín phần.
Những người còn sống sót, chỉ còn cách núp vào bóng tối, không còn gây được sóng gió gì.
Tới đây, đại chiến tuyên bố hoàn toàn kết thúc.
Sau đó, Diệp Bình đi tìm Tiêu Mộ Tuyết.
"Đại sư tỷ, ta có thể giúp Đại Hạ vương triều khôi phục, nhưng ta cần bảo vật, cần linh thạch, bất kỳ vật gì có giá trị!"
Diệp Bình nói.
Thanh Châu, Tấn quốc, mười nước, là nơi hắn đã ở bao năm, có rất nhiều thân bằng hảo hữu của hắn đã chết trong trận chiến này.
Hắn muốn dùng thiên đạo tế đàn, cúng tế trời xanh, giúp mười nước và Đại Hạ vương triều khôi phục.
Đồng thời, hắn cũng muốn làm Thái Hoa đạo nhân sống lại.
Tiêu Mộ Tuyết rất kinh ngạc, hỏi hắn cần những thứ ấy để làm gì.
Diệp Bình đáp, đây là đạo pháp vô thượng Tứ sư huynh Tiết Triện truyền cho hắn, Tài Năng Thông Thần, lấy lòng trời xanh, chỉ cần diễn hóa ra thiên đạo tế đàn, dùng cúng tế, sẽ nhận lại được hồi báo mà mình muốn.
Chỉ cần có đủ tiền, muốn cái gì cũng được.
Tiêu Mộ Tuyết nghe mà sửng sốt.
Còn có loại chuyện như này hả?
Nếu là người khác nói vậy với nàng, nàng sẽ cho ngay một cái tát.
Nhưng Diệp Bình nói thì đương nhiên nàng tin.
Liền dùng danh nghĩa của Giám Thiên Viện, đi điều động tài nguyên cho Diệp Bình.
Vì trận đại chiến này, Giám Thiên Viện không có ai phản đối, năm đại vương triều, tiên môn, tán nhân minh cũng đồng ý cung cấp tài nguyên.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình ngay trước mặt mọi người, cho thiên đạo tế đàn hiện ra.
Tiết Triện nhìn thấy, liền cảm thấy mình thật là trâu bò quá sức, đạo pháp lợi hại như vậy mà mình cũng xạo ra được.
Sau đó, Diệp Bình đặt đồ hiến tế lên tế đàn, bắt đầu cúng tế trời xanh.
Muốn Đại Hạ vương triều, mười nước khôi phục, lượng tài nguyên cần dùng là một con số vô cùng đáng sợ, may mà có Tiêu Mộ Tuyết.
Diệp Bình lấy ra một cái túi đựng đồ, lấy tài nguyên ra.
Nếu vật cúng tế không biến mất, không bị thiên đạo lấy đi, thì có nghĩa là trả chưa đủ, phải trả thêm vào.
Thêm tiền!
Thêm tiền!
Thêm tiền!
Cuối cùng, vật tế trên thiên đạo tế đàn cũng biến mất, được thiên đạo lấy đi, chứng minh thiên đạo đã có cảm ứng, đồng ý ra tay.
Trong chớp mắt, trên bầu trời Đại Hạ xuất hiện một cái cầu vồng bảy màu.
Cầu vồng chiếu xuống những nơi tan hoang tàn phá, sau đó, cứ như thời gian quay ngược, chúng bắt đầu khôi phục hình dáng cũ, từng ngọn núi con sông, từng cổ thành phồn hoa.
Đồng thời, thi thể Thái Hoa lạnh băng Tô Trường Ngự đang ôm trong lòng, cũng mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận