Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 153:

Chương 153:Chương 153:
 
 "Ăn một bát mì cũng được." Vương Vân mặt đây lo lắng: "Hôm qua Tiểu Lục vẫn đang tăng ca, hơn nữa em đang mang thai, cần phải tiêu tiền nhiều, tiết kiệm được một chút thì tiết kiệm."
 
 "Anh ấy kiếm tiền không phải là để cho em và con tiêu sao." Trên mặt Chu San tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Hơn nữa chị hiếm khi đến đây một lằn, chúng ta xa xỈ một chút cũng không sao."
 
 Cô hạ giọng: "Chị họ, em nói cho chị biết nhé, hải sản ở đây có tác dụng giữ thai, Tiểu Lục cũng bảo em đến đây nhiều lần."
 
 "Tác dụng giữ thai?" Vương Vân không hiểu lắm, đây không phải bệnh viện, sao có thể giữ thai được.
 
 "Chị, em nói cho chị biết nhé, chính là hôm kia buổi tối em tan làm về nhà thì thấy đau bụng, còn chảy máu nữa..." Chu San chưa nói hét lời thì Vương Vân đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Cái gỉ? Không sao chứ? Bây giờ thế nào rồi?"
 
 "Chị đừng lo, giờ đã ổn rồi." Chu San nhìn hai bàn khách khác, rồi hạ giọng nói tiếp: "Lúc đó Tiểu Lục tăng ca chưa về nhà, em tự đi đến bệnh viện, đi đến cửa hàng này thì đau đến mức muốn ngã xuống."
 
 "Chủ quán thấy em khó chịu quá, không sợ em lừa đảo, ngược lại còn mời em vào ngồi đợi Tiểu Lục, lúc đó chủ quán đang ăn cơm tối, thấy em không khỏe nên múc cho em một bát canh cá đù vàng, em uống xong thì bụng không còn đau nữa, đi bệnh viện kiểm tra cũng không có ván đề gì."
 
 Vương Vân ngắn người: "Thật sao?"
 
 "Thật mà, em còn lừa chị sao?" Chu San nhỏ giọng nói: "Tối hôm đó em tự mua cá đù vàng, hôm qua vận chuyển về nhà náu canh nhưng vị không giống với hôm đó uống chút nào, còn có mùi tanh, em không uóng nỏi một ngụm."
 
 Vương Vân nhát thời không biết nói gì: "Thần kỳ vậy sao?"
 
 "Không biết là trùng hợp hay vì lý do gì. Dù sao thì em thấy cũng khá ngon." Chu San kéo tay Vương Vân: "Chị, chị không phải thường xuyên bị sảy thai sao? Em muốn chị đến đây ăn thử vài lần, sau đó về nhà bởi bổ thêm, biết đâu lại có thể giữ được."
 
 "Không dễ như vậy đâu." Vương Vân khẽ thở dài, cô năm nay ba mươi bón tuổi, kết hôn với bạn trai đại học đã được bảy năm, làn đầu mang thai vẫn còn đang đi học, lần thứ hai thấy mình còn trẻ, cộng thêm công việc bận rộn nên không muốn Có con.
 
 Lúc đó đến bệnh viện huyện để phá thai, cộng thêm việc không điều dưỡng cơ thẻ tốt, đến khi hai năm sau công việc ỏn định muốn có con thì phát hiện mang thai rất khó, hảo không dễ dàng mang thai rồi lại mắt.
 
 Máy năm nay họ đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều không giữ được, bây giờ cô càng lớn tuổi, mẹ chồng cũng càng không ưa co, con chóng...
 
 Vương Vân thở dài, giữa hai hàng lông mày lại thêm một chút u ám.
 
 Chu San nghe thấy tiếng thở dài của chị họ, trong lòng cũng không dễ chịu, mấy năm trước chị họ cô xinh đẹp và tự tin nhưng hai năm nay càng ngày càng ít nói, cơ thẻ cũng bị giày vò ngày càng tệ.
 
 Cô rất muốn an ủi chị họ đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng cô cũng biết mỗi người muốn những thứ khác nhau, chị họ không nghĩ thông thì cô cũng không khuyên được gì.
 
 Hôm kia buỏi tối cô uống canh cá đù vàng, đột nhiên nảy ra một ý, nhất định phải đưa chị họ đến đây thử xem, néu có thể giữ được con của cô thì chắc chắn cũng có thể giúp chị họ giữ được con sau này: "Chị, em cũng hỏi thăm bà lão ở viện, bà ấy nói có một bà lão ăn rồi huyết áp cao cũng hạ xuống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận