Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 209:

Chương 209:Chương 209:
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thực đơn, lại nhìn vẻ mặt không vui của anh: "Đã bảo anh cắt tóc đi mà, chính anh không muốn."
 
 Lăng Dư quay đầu nhìn cô, có ý cô nói thêm nữa thì anh sẽ xé nát cô.
 
 "... Tôi không nói gì cả." Diệp Cửu Cửu giơ tay làm động tác kéo khóa kéo, sau đó quay người tiếp tục cho máy phần cá tuyết vào tủ lạnh.
 
 Sau khi cho vào, cô bày món gỏi sứa dám chua, món ngao hấp tỏi vào đĩa: "Lăng Dư, đợi anh hết giận thì giúp tôi mang máy món này ra ngoài."
 
 Lăng Dư quay đầu nhìn Diệp Cửu Cửu, nghiền răng nghiến lợi, người phụ nữ này chỉ biết sai bảo mình.
 
 "Tối nay sẽ thêm món cho các người." Diệp Cửu Cửu cười dịu dàng, giống như dỗ trẻ con vậy.
 
 Diệp Tiểu Ngư đang ăn kem liền hỏi: "Thêm gì vậy?"
 
 "Thêm một con cá nướng thì sao?" Diệp Cửu Cửu xem thực đơn, làm xong những món còn lại thì hầu như không còn hải sản nào nữa, vì vậy cô định gọi một phần đồ ăn bên ngoài về ăn.
 
 Diệp Tiểu Ngư nhìn những chiếc xô xung quanh: "Không còn cá rồi. "
 
 "Chúng ta mua bên ngoài." Diệp Cửu Cửu cười cười nói: "Đến lúc đó sẽ cho các người thử đồ nướng bên ngoài, các người chưa ăn bao giờ."
 
 "Được." Diệp Tiểu Ngư vui vẻ nhảy cẵng lên, kết quả vui quá hóa buôn, cả người ngã ngửa ra sau.
 
 Lăng Dư duỗi chân chặn sau lưng cô bé, để cô bé ngồi thẳng lên chân anh.
 
 "Không đau sao?" Diệp Tiểu Ngư ngắng đầu phát hiện mình ngỏi bệt lên chân anh trai: "Là anh trai cứu mông em."
 
 Lăng Dư ừ một tiếng.
 
 Diệp Tiểu Ngư vịn chân anh đứng dậy: "Anh trai nhanh đi giao đỏ ăn, giao xong chúng ta ăn đồ ngon."
 
 Lăng Dư ừ một tiếng, một tay xách cô bé, một tay bưng đĩa đi ra ngoài.
 
 Diệp Cửu Cửu biết mỹ nhân ngư lớn đã hài lòng, cô cười nhướng mày, muốn dỗ dành một con cá chưa từng tháy thé giới thực sự rất đơn giản.
 
 Hàu hét những thực khách bên ngoài đều đã đến một hoặc hai lần, mọi người đều đã gặp nhau, vì vậy họ trò chuyện rất thân thiết: "Nhân viên phục vụ mới đến kia trông đẹp trai thật, chỉ là không nói gì trông hơi đáng sợ."
 
 "Có thể mới đến nương nhờ họ hàng, hơi rụt rè và xáu hổ." Một số bà mẹ tìm cớ cho Lăng Dư.
 
 "Tóc anh ta dài thật, không biết có phải do ăn hải sản không."
 
 ^4 thủ lắm tÀi thấu/ tran nhám 4 mÁPt vị khánh nái tra hêm ra n4 rất nhiề¡¡ khach nang noi đau den an, nOI la cO fh€ gIÚP tOC mọc đái. Cao VIen l4 ngươi thay.
 
 "Thực sự có tác dụng sao?"
 
 "Hẳn là có tác dụng, anh xem tóc của anh chàng này rậm rạp như vậy."
 
 "Anh để bao lâu mới dài được như vậy?"
 
 Bà lão Trương nói: "Tóc của chàng trai này còn đẹp hơn cả quảng cáo dầu gội trên tivi, néu anh ta đứng ở cửa để chào mời khách hàng, nói rằng ăn hải sản có thẻ mọc tóc tốt như vậy, chắc chắn mấy người phụ nữ đi ngang qua đều muón vào ăn."
 
 Cao Viễn phụ họa: "Đúng vậy, anh ta chính là quảng cáo sống!"
 
 Quảng cáo sống Lăng Dư: "..."
 
 Anh đột nhiên không thích mái tóc mà mình vẫn luôn tự hào nữa.
 
 Thời điểm Diệp Cửu Cửu lần nữa nhìn thấy anh ủ rũ đi vào, cô cười an ủi anh: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh đứng ở cửa chào mời khách hàng đâu."
 
 Lăng Dư hơi được an ủi một chút, néu không thì anh thà đưa em gái về biển.
 
 "Anh nghỉ ngơi một lát đi, só đồ ăn còn lại này đẻ tôi bưng." Diệp Cửu Cửu làm xong máy phần mực xào cay, cá đù chua ngọt cuối cùng, sau đó tháo mũ đầu bép, tạp dề và ống tay áo rồi trực tiếp bưng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận