Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 210:

Chương 210:Chương 210:
 
 Khách hàng tò mò lần này sao lại là Diệp Cửu Cửu mang ra: "Chủ quán, anh chàng kia đâu rồi?"
 
 Diệp Cửu Cửu bưng đồ ăn cho mọi người: "Anh áy về nghỉ rồi."
 
 Khách hàng: "Nghi rồi sao? Tôi còn tưởng bị chúng tôi dọa sợ chứ."
 
 "Thực sự có bị dọa sợ." Diệp Cửu Cửu bảo vệ Lăng Dư: "Anh áy mới đến đây, mọi người đừng trêu anh áy nữa."
 
 Khách hàng cười ừ một tiếng: "Chúng tôi nghe lời chủ quán."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng cười, chuyển chủ đề: "Món ăn hôm qua mọi người thấy thế nào?"
 
 Cao Viễn luôn là người ủng hộ nhiệt tình nhát: "Ngày nào cũng ngon."
 
 "Chúng tôi ăn cũng rất ngon." Con dâu bà lão Trương ngôi đây một tiếng, bụng lạnh buốt cảm tháy ám áp hơn nhiều, cũng không còn đau lắm: "Hơn nữa có thêm nhân viên phục vụ, cảm giác tốc độ lên món cũng nhanh hơn rất nhiều."
 
 "Mọi người thích là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu xác nhận không có ván đề gì rồi quay về bếp dọn dẹp, dọn gần xong thì Cao Viễn và những người khác cũng ăn xong đến tính tiền.
 
 Sau khi tính tiền, Diệp Cửu Cửu nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, đừng để va chạm trên đường.
 
 "Cảm ơn chủ quán!" Cao Viễn và những người khác cảm ơn rồi đi dọc theo con hẻm chỉ có vài ngọn đèn đêm mờ ảo.
 
 Không lâu sau, mấy vị khách khác cũng lần lượt tính tiền rời đi, nhà hàng lại trở nên lạnh lẽo.
 
 Diệp Cửu Cửu gọi đồ ăn ngoài rồi bắt đầu dọn dẹp bép, dọn được một nửa thì điện thoại reo, cô bảo Lăng Dư ra cửa nhà hàng lấy đồ ăn ngoài.
 
 Lăng Dư lấy đồ ăn ngoài vào, mượn ánh đèn sáng trong nhà nhìn tờ hóa đơn dán trên đó, không chắc chắn lắm mà đọc: "Đậu phụ nướng cay đặc biệt 138? Giò heo nướng 35? Đồ nướng 88?"
 
 Diệp Tiểu Ngư cố gắng nhón chân muốn xem anh đang xem gì: "Anh đang xem gì vậy? Em cũng muốn xem."
 
 "Xem chữ." Lăng Dư một tay nhắc em gái lên đặt lên ghé.
 
 Diệp Tiểu Ngư khó chịu giãy giụa hai cái, thấy giãy giụa vô ích thì ngoan ngoãn để anh trai nhác: "Chữ gì vậy?"
 
 Lăng Dư đẩy cho cô bé: "Tự xem."
 
 Diệp Tiểu Ngư mềm mại Š một tiếng, cúi đầu chăm chú nhìn những chữ trên đó, đây là gì vậy?
 
 "Xem gì vậy?" Diệp Cửu Cửu cằm bát đũa, một đĩa chân gà háp và một bát nhỏ ca chua bI ra.
 
 Diệp Tiểu Ngư trả lời bằng giọng ngây thơ: "Xem chữ."
 
 "Biết không?"
 
 "Không biết."
 
 "Không biết mà xem chăm chú thé?" Diệp Cửu Cửu đặt bát đũa xuống, sau đó mở đồ ăn ngoài ra bày ở giữa bàn, rồi gắp cho cô bé một miếng giò heo giòn tan: "Ném thử xem?"
 
 Diệp Tiểu Ngư đang ngậm cà chua bi trong miệng hỏi không rõ: "Cái này là gì?"
 
 "Là giò heo, chính là chân heo." Diệp Cửu Cửu nói với cô bé: "Giống như chân gà vậy. "
 
 Diệp Tiểu Ngư cằm một miếng giò heo lên xem kỹ một lúc: "Vậy tại sao không gọi là chân heo?"
 
 "Vì nó không giống chân gà." Diệp Cửu Cửu ghép tạm những miếng giò heo trong hộp lại với nhau, như vậy có thể nhìn trực quan hơn hình dạng của giò heo: "Em xem, nó trông đại khái như thế này."
 
 Diệp Tiểu Ngư hiểu rồi: "Nó không có móng vuốt."
 
 "Đúng vậy nên gọi là giò heo." Diệp Cửu Cửu đề cô bé thử xem có thích không, nếu thích thì cô sẽ mua về tự làm vào hôm khác.
 
 Cô bé cắn một miếng giò heo nướng giòn tan, một mùi thơm nông nàn của thì là ph phác vào mặt, thơm đến nỗi đôi mắt xanh biếc của cô bé sáng lên.
 
 Cô bé dùng sức xé lớp vỏ ngoài giòn tan không ngấy, ăn phần bên trong mềm mại lại dai dai, ngon đến nỗi cô bé lại liên tục cắn thêm vài miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận