Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 221:

Chương 221:Chương 221:
 
 "Cô không ăn cơm, ngồi xuống còn nói linh tinh, không đánh cô là tốt lắm rồi." Chàng trai thấy mát mặt, kéo cô ta ra ngoài.
 
 Cô gái chất vấn: "Rót cuộc anh là bạn trai em hay bạn trai cô ta, anh bênh ai vậy?"
 
 "Tùy cô, tôi đi." Chàng trai đầy bụng lửa giận, một lòng muón đưa cô ta đến ăn một bữa ngon, kết quả cơm không ăn được, còn đắc tội với chủ quán.
 
 Cô gái nhìn bạn trai tức giận bỏ đi, đi giày cao gót chạy theo, chạy được một lúc thì không cẩn thận giày cao gót mắc vào khe đá xanh, trực tiếp trẹo chân ngã xuống đất.
 
 Cao Viễn và những người khác nhìn cảnh tượng bên ngoài, thàm mắng một tiếng đáng đời: "Còn may là ngã ở ngoài, nếu không ngã trong nhà hàng thì còn không tìm chủ quán gây phiền phức sao?"
 
 Ông bà lão nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô gái kia cũng quá bát cẳn? Nhưng thực sự không hiểu chuyện bằng Tiểu Tâm nhà chúng ta."
 
 "Có lẽ không phải bát cẩn, chỉ là cẩn thận quá mức hoặc thiếu não." Cao Viễn khinh thường hừ một tiếng: "Thực sự rất phiền loại người này, coi địa bàn của người khác như nhà mình, còn nỏi giận nữa."
 
 Chu Chu nói: "Trong cuộc sóng thích gây chuyện như vậy, trên mạng cũng toàn là anh hùng bàn phím."
 
 Cao Viễn ừ một tiếng: "Đúng vậy, tôi tháy những bình luận tự cho là đúng trên mạng, nhìn buôn cười lắm, khi người khác phản bác thì nhảy dựng lên, còn lúc hắn nhảy dựng lên thì không nghĩ đến việc bình luận của mình cũng sẽ khiến người khác tức giận."
 
 Khách ở bàn khác nói: "Có phải bọn họ không nhận ra lời mình nói rất khó nghe không?"
 
 Cao Viễn nói: "Có lẽ là ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình, không nói vài câu lại thấy khó chịu."
 
 Chu Chu ngạc nhiên nhìn Cao Viễn, đột nhiên cảm thấy tên béo này cũng không đến nỗi nào.
 
 Bàn ông bà lão kia không nói gì, trong lòng lại một lần nữa cảm thán con gái còn sóng thì tốt rồi.
 
 Bàn khách có người chống gậy cũng không chen vào, chỉ tháy rất mát mặt, vợ/ mẹ của mình vừa rồi cũng khá ngang ngược.
 
 Lúc này, trong nhà hàng yên tĩnh hơn nhiều.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, mới mười hai giờ rưỡi trưa, còn sớm, không biết có còn khách vào không.
 
 Cô nhìn ra ngoài cửa, rồi tháy Chu San dẫn ba bà bầu đi về phía cửa hàng của CÓ, CÔ VỌI Vang ra mơ cưa. 6€] ngoal nong lam phai Không ˆ vao đay cho mat.
 
 "Cũng được, chúng tôi đi trong chỗ râm mát." Chu San cất ô che nắng, hôm nay cô ấy đi mua đồ cho trẻ sơ sinh, vừa rỏi tình cờ gặp ba bà bằu cùng khám ở một bác sĩ, mọi người trò chuyện một lúc, đợi mua xong thì tháy đã đến giờ ăn cơm nên hẹn nhau đến đây ăn cơm.
 
 Ba bà bầu nghe Chu San kẻ vẻ tình trạng suýt chút nữa sảy thai trước đó, thấy hơi khoa trương, nhưng lại nghĩ đến việc bác sĩ nói có thẻ ăn một số hải sản để bổ sung dinh dưỡng, lại nghe nói hải sản ở đây khá tươi nên đến thử xem sao.
 
 Chu San vịn ghế ngỏi xuống: "Chủ quán, dạo này tinh thằn của chị họ tôi tốt hơn nhiều rồi, chị ấy nói cuối tuần này sẽ đến đây ăn hải sản."
 
 "Muốn đến lúc nào cũng được." Diệp Cửu Cửu nhìn ba bà bầu kia, nhắc nhở: "Chỗ của tôi toàn là hải sản, các cô chắc chắn không bị dị ứng chứ2"
 
 Mấy người nói: "Không bị dị ứng."
 
 Một bà bầu sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của mình: "Tôi bị một chút bệnh trứng cá đỏ, theo lý thuyết thì không được ăn nhưng tôi lại muốn ăn một chút hải sản."
 
 Chu San lo lắng: "Như vậy có nghiêm trọng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận