Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 228:

Chương 228:Chương 228:
 
 Đi thêm một bước nữa để về bán thêm một con tôm hùm hoa hồng nướng phô mai là được.
 
 Tiểu Ngư nhìn chiếc điện thoại và máy tính bảng mới trên tay anh trai với vẻ ghen tị: "Cửu Cửu, em cũng muốn."
 
 Lần này Diệp Cửu Cửu chắc chắn không thẻ chiều theo ý cô bé: "Em không được chơi cái này."
 
 "Cửu Cửu thiên vị." Tiểu Ngư tủi thân hỏi: "Tại sao anh trai có thể có?"
 
 Lăng Dư: "Vì em ngóc."
 
 Tiểu Ngư bị ghét bỏ, tủi thân ngồi xổm xuống, giống như một cây nám nhỏ đáng thương: "Anh trai xáu."
 
 Diệp Cửu Cửu an ủi cô bé: "Vì em còn nhỏ, đợi em lớn lên thì có thể chơi những thứ này lâu dài."
 
 Tiểu Ngư nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó từ từ đứng dậy: "Em thé này là cao rồi."
 
 "Không được đâu." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Phải đợi em cao bằng chị, còn biết nhiều chữ thì mới được, bây giờ em chỉ được xem của bọn chị một chút thôi."
 
 Tiểu Ngư lập tức đưa ra yêu cầu: "Vậy em phải xem nhiều hơn một chút."
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Mỗi ngày em học thuộc năm chữ, chị sẽ cho em xem thêm nửa tiếng?"
 
 "Được." Tiểu Ngư chỉ chú ý đến việc có thể xem thêm nửa tiếng, trả lời rất sảng khoái.
 
 Mua xong điện thoại, Diệp Cửu Cửu và những người khác xách đỏ về nhà, về đến nhà, cô giúp Lăng Dư mở máy, đăng ký và dạy anh cách sử dụng.
 
 Lăng Dư chỉ xem hai lần là biết, hoàn toàn không giống như người mới đến thé giới này.
 
 Diệp Cửu Cửu thấy anh chăm chú nhìn vào điện thoại: "Giờ được rồi chứ?"
 
 Lăng Dư: "Cái gì?"
 
 Diệp Cửu Cửu liếc nhìn tiểu nhân ngư đang nằm xem máy tính bảng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Lăng Dư: "Ý tôi là bây giờ anh không trách tôi lửa anh nữa chứ?"
 
 Lăng Dư ừ một tiếng, anh không thực sự trách cô, chỉ muốn tìm hiểu thêm về thế giới này mà thôi.
 
 Không truy cứu nữa sao?
 
 Diệp Cửu Cửu bị lừa cảm thấy có gì đó không ổn.
 
 Nhưng sắp đến giờ mở cửa, cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, đi thay tạp dề mài: be ra nhà hàng nhía trryv^ =ắm ha: hày/ khăn trải hàn và đÀ Aihnra *n tiắng đam bao cO tn€ tI€P khach rÓI mới mơ cưa.
 
 Giờ mở của.
 
 Cả nhà Lưu nãi nãi chỉnh tề đi đến vào thấy Lăng Dư thì ngắn người: "Anh trai Tiểu Ngư cắt tóc rồi à2"
 
 Lăng Dư ừ một tiếng.
 
 "Vẫn là tóc ngắn trông có tinh thần hơn." Lưu nãi nãi quay đầu nói với các con: "Trưa đến tặng nho tháy cậu ta để tóc dài, bà còn tưởng là con gái, không ngờ chiều đã cắt rồi. "
 
 Nhà họ Lưu thằm nghĩ: Ước chừng là bị nhận nhằm nên mới phiên lòng đi cắt tóc.
 
 "Lưu nãi nãi muón ăn gì?" Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho Lưu nãi nãi.
 
 Nhà họ Lưu xem qua: "Đều muốn."
 
 Diệp Cửu Cửu ghi lại cho họ, chuẩn bị vào bếp thì đột nhiên thấy có người đi vào, là cả nhà Lạc Lạc máy ngày không gặp.
 
 "Tiểu Ngư, chúng ta lại đến rồi." Lạc Lạc tự nhiên chạy đến chỗ Tiểu Ngư đang ngồi trên ghé ăn nho: "Máy ngày không gặp, em có nhớ anh không?"
 
 Tiểu Ngư không nhớ đến Lạc Lạc, lắc đầu.
 
 "Em làm anh buôn quá, anh nhớ em lắm." Lạc Lạc đưa tay nhỏ hái mấy quả nho: "Anh buỏn quá, phải ăn nho của em mới khỏi được."
 
 Tiểu Ngư ò một tiếng: "Anh muốn ăn thì ăn đi."
 
 Đừng tìm nhiều lý do như vậy.
 
 Lạc Lạc ngây ngô cười khúc khích: "Vẫn là Tiểu Ngư đối xử với anh tốt nhát."
 
 Mẹ Lạc Lạc bát lực nhìn đứa con trai suốt ngày líu lo, không biết có phải do lúc mang thai không nên ăn thịt vịt không? Quá tự nhiên, néu có thể học được Tiểu Ngư ngồi im lặng thì tốt biết máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận