Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 243:

Chương 243:Chương 243:
 
 Hôm nay không bận lắm, Diệp Cửu Cửu cũng không để Lăng Dư giúp bưng đồ ăn, cô tự mình mang ra: "Món của hai người đây, mời dùng."
 
 "Cảm ơn." Cậu bé rất lễ phép cảm ơn.
 
 Diệp Cửu Cửu cười với cậu bé: "Không có gì."
 
 Sau khi cô bé đi, cậu bé nhìn hai đĩa thức ăn trước mặt, do dự đưa đũa về phía đĩa sò điệp trắng sốt dầu thơm phức nhưng đến gần lại rụt tay về, cậu bé không được phép ăn bừa, nếu bị ốm thì cha lại phải lo lắng cho cậu.
 
 "Ăn đi." Người đàn ông gắp cho cậu bé một miếng thạch, thạch khoảng ba mươi đồng, một miếng cũng phải ba đồng, nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng.
 
 Cậu bé ngửi ngửi, vui vẻ nói với bố: "Cha, món này thơm hơn cả dưa chuột trộn của bà."
 
 Người đàn ông lại gần ngửi ngửi, đúng là rất thơm, hắn lại ném thử một miếng, bên trong hẳn chỉ có nước tương, giấm, bột gà và hành lá, xem ra tay nghề của chủ quán thực sự rất tốt, nhưng nghĩ đến người làm bếp riêng chắc chắn phải có thủ đoạn: "Ăn nhanh đi."
 
 Cậu bé bưng cơm ăn cùng thạch, vừa ăn vừa nhìn sang đĩa thức ăn của bó: "Cha?"
 
 "Ừ2" Người đàn ông ngắng đầu nhìn đứa con trai mặt đầy vẻ thèm thuông: "Thực sự muốn ăn lắm sao?"
 
 Cậu bé gật đầu: "Thơm quá."
 
 Cậu bé vừa ngửi tháy mùi thơm này mới muốn vào.
 
 Món sò điệp trắng sót dầu này thực sự rất ngon, nhưng người đàn ông vẫn rất do dự, không phải vì tiếc mà thực sự sợ con trai lại gặp nguy hiểm: "Nguyên Nguyên."
 
 Cậu bé tên Nguyên Nguyên cúi đầu bới thạch, giọng ồm ồm nói: "Cha, thạch này cũng ngon, con ăn thạch là được rồi."
 
 Người đàn ông khẽ thở dài, do dự mãi rồi gắp cho con trai hai miếng thịt sò điệp trắng thái rất mỏng: "Ăn đi, ăn xong chúng ta đén bệnh viện."
 
 Bác sĩ đã nói không được ăn, nếu thực sự muốn ăn thì cũng không được quá một con tôm, hai miếng thịt sò này không bằng một con tôm.
 
 "Cảm ơn cha." Cậu bé vui vẻ nhìn hai miếng thịt sò trong bát, không vội ăn mà nâng niu ngửi ngửi, cậu bé hít một hơi thật mạnh: "Cha ơi, thơm quá."
 
 "Ăn đi." Người đàn ông lo lắng nhìn con trai, sau đó tăng tốc độ ăn cơm, ăn xong mới có thể đưa con trai đến bệnh viện ngay.
 
 Cậu bé gần như chưa bao giờ ăn hải sản, cậu bé kẹp một miếng bỏ vào miệng, cần thận thưởng thức vị tươi ngon của thịt sò, hóa ra hải sản lại ngon đến vậy. khong noi n€ñn lƠI, con trai trược day rat khoe mạnh, những từ Sau trạn ôm nạng cách đây vài năm thì không thẻ ăn những thứ này nữa.
 
 Thật là đáng thương .
 
 Nếu có thứ gì đó có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này thì hắn sẵn sàng trả bao nhiêu tiền cũng được.
 
 Diệp Cửu Cửu thấy mọi người ăn rất vui vẻ cũng không làm phiền nhiều, trực tiếp vào bếp, cô mở tủ lạnh xem, nguyên liệu làm sữa chua chiên đã đông thành hình.
 
 nhân lúc rảnh rỗi, cô cắt sữa đông thành từng thanh nhỏ, sau đó lăn qua trứng và vụn bánh mì, cho vào chảo dầu nóng sáu phần chiên một phút, chiên vàng giòn thì vớt ra để ráo dầu, sau đó xép gọn gàng vào giỏ nhỏ lót giấy thám dàu.
 
 Sau khi xếp xong, cô bưng ra phòng khách ở sân sau, vừa vào đã thấy Tiểu Ngư đang lắc lư đôi chân: "Em đang làm gì vậy?"
 
 "Anh trai bảo phải nhịn không được biến thành đuôi." Tiểu Ngư lắc lư đôi chân nhỏ trắng nốõn, liếc nhìn đĩa sữa chua chiên vàng ươm trên tay Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị cầm cái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận