Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 375:

Chương 375:Chương 375:
 
 Diệp Cửu Cửu nghe đến con cua dài mấy mét thì cũng rất động lòng, cùng Tiểu Ngư nhớ thương những người hàng xóm của cô bé: "Nếu có thể tặng đến đây cho chị thì tốt rồi."
 
 "Khe hở rất nhỏ, tủ lạnh không nhét vừa." Nếu khe hở đủ lớn thì Lăng Dư đã không phải nghĩ cách xé rách khe hở phong án để đến đây.
 
 Diệp Cửu Cửu: "... Cũng đúng, sớm biết vậy thì mua tủ lạnh to hơn và rộng hơn." Ít nhát cũng có thể đặt vừa một con cá kiếm dài ba mét.
 
 Lăng Dư nhìn về phía tủ lạnh trong bếp, thấy có chút kỳ lạ nhưng tạm thời không có cách nào đẻ kiểm chứng.
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không nghĩ nhiều, cô quay về phòng lấy điện thoại, máy tính bảng ra để đặt đồ ăn sáng, khi cầm điện thoại, cô nhìn ngón tay mình, phát hiện đã không còn chảy máu, thậm chí bóp cũng không thấy đau.
 
 Bột vỏ cua đúng là kỳ diệu.
 
 Diệp Cửu Cửu định lát nữa rảnh sẽ nghiền thêm một ít để dự trữ.
 
 Cô quay lại bếp, kiểm tra số lượng hải sản, sau đó nghĩ đến thực đơn, dựa theo thực đơn để tìm chủ quán cung cấp rau, sau khi dặn dò rõ ràng thì chủ quán tiệm bánh bao đã mang đỏ ăn sáng đén.
 
 Lăng Dư đi lấy đồ ăn sáng, đặt ở bàn dưới gốc cây lê: "Đã mang đến rỏi."
 
 "Được, đến ngay đây." Diệp Cửu Cửu rửa tay, sau đó đi đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong sân, sau khi ngồi xuống, cô nhìn xung quanh: "Tiểu Ngư đâu rồi?"
 
 Lăng Dư cũng không để ý.
 
 "Tiểu Ngư?" Diệp Cửu Cửu nâng cao giọng gọi hai tiếng nhưng Tiểu Ngư vẫn không trả lời: "Không phải chạy ra ngoài rồi chứ2"
 
 "Không có." Lăng Dư nhìn về phía kho hàng.
 
 "22?" Diệp Cửu Cửu nhanh chân đi đến cửa kho hàng đóng chặt, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng động lạo xạo, giống như tiếng chuột gặm khoai lang.
 
 "Tiểu Ngư em ở trong đó sao?" Diệp Cửu Cửu đẩy cửa phòng đóng chặt, theo ánh sáng chiếu vào, cô lập tức nhìn thấy Tiểu Ngư đang ngồi trong tủ lạnh, vừa vặn đối diện với đôi mắt to đầy vẻ sợ hãi của cô bé.
 
 Trên tay cầm một chiếc chân gà ngâm ớt, Tiểu Ngư hoàn toàn không ngờ Diệp Cửu Cửu sẽ vào, cô bé kinh ngạc há to miệng, nửa cái chân gà trong miệng rơi bịch xuống chân trắng nõn.
 
 Tiểu Ngư cúi đầu nhìn chân gà, vội vàng nhặt lên nhét vào miệng, không được lãng phí.
 
 Nhìn tháy cảnh này, Diệp Cửu Cửu: "..."
 
 Kho hàng rất yên tĩnh. LIỆp Cưu CưƯU nhịn !I©€u Ngữ nhạt chan ga nhet Vao miệng, day vạch den: Ban không?"
 
 Tiểu Ngư cong cong chiếc chân trắng nõn: "Rửa sạch rồi, không bản."
 
 "..." Diệp Cửu Cửu bước vào kho hàng, vào trong phát hiện mình có thể nghe rõ tiếng Tiểu Ngư cắn chân gà ngâm ớt chanh giòn tan, rõ ràng như thẻ cô bé đang nằm bên tai cô nhai chân gà vậy.
 
 "Em chui vào đây từ lúc nào vậy?" Diệp Cửu Cửu bát lực nhìn cô bé, rõ ràng mình chỉ vào phòng một lát, tiểu nhân ngư đã lén chui vào tủ lạnh, nếu là đứa trẻ bình thường thì giờ này chắc đã run lẫy bẩy vì lạnh rồi.
 
 Chỉ có cô bé này giỏi chịu lạnh, còn có thể thong thả, nhàn nhã ăn trộm chân gà: "Ăn ngon không?"
 
 "Ngon." Tiểu Ngư nhét chiếc chân gà đông lạnh trong tay vào miệng, hàm răng nhọn và khít cắn chân gà kêu rôm róp.
 
 "Chị bảo em không được trộm, sao em lại lén chạy vào đây?" Diệp Cửu Cửu mở tủ lạnh, kéo cô bé ra.
 
 "Em đói rồi." Tiểu Ngư vừa ăn xong tôm hùm đỏ ngọt tươi, khẩu vị đã được mở ra hoàn toàn nhưng lại không có bánh bao ngon, cô bé chỉ có thể đến đây lấy chân gà, cô bé nhỏ giọng giải thích: "Em tìm chị nhưng không tháy-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận