Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 387:

Chương 387:Chương 387:
 
 Sau khi mẹ nó đặt bát xuống, nó còn không vui, ậm ừ đòi lấy bát canh.
 
 "Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Bình thường cho con uống thì con không uống, hôm nay lại đòi uống, xem ra là ngon thật." Mẹ nó lại đút cho đứa nhỏ một ít: "Vậy cho con uống hét, có gắng mọc ra mái tóc dài như cây trầu bà."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe vậy, trong đầu lập tức tưởng tượng ra cảnh đứa trẻ có mái tóc xanh mướt, nghĩ đến thôi cũng thấy buôn cười, bà mẹ này nói chuyện thật hài hước.
 
 Cô tưởng chỉ có một bà mẹ muốn cho con mọc mái tóc dài như cây trầu bà, đến tói lại có một người muón cho con gái mọc mái tóc đen dài như thác rong biển.
 
 Diệp Cửu Cửu vừa buôn cười vừa bát lực: "Sao toàn là tính từ chỉ thực vật vậy?"
 
 "Không có cách nào, thực sự rất ngưỡng mộ thực vật, chỉ cần tưới nước là có thể phát triển tươi tốt." Mẹ đứa trẻ cười giải thích: "Chủ quán, tương lai con gái tôi có thể sở hữu mái tóc đen dài thẳng hay không là nhờ vào cô cả đáy."
 
 Diệp Cửu Cửu đột nhiên cảm tháy áp lực, đây không phải là tiệm mọc tóc mài
 
 Mặc dù trong lòng phàn nàn nhưng cô vẫn cười giúp mọi người gọi món, sau đó quay lại bếp bắt đầu nấu ăn, tất cả các món đều đã làm vào buỏi trưa, buổi tối làm sẽ càng nhanh hơn.
 
 Mặc dù làm nhanh hơn rát nhiều nhưng Diệp Cửu Cửu vẫn bận rộn, hôm nay là ngày cuối cùng của ngày nghỉ lễ, lại vừa có tôm quỷ đỏ và bào ngư bích hỏ, những người giàu có nhận được tin đều đến rất sớm.
 
 Buổi tối Chu Chu lại đến, là đến cùng với gia đình.
 
 Cha Chu Chu ngồi xuống hỏi: "Cô chủ, nghe nói hôm nay có tôm quỷ đỏ?"
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu hiện tại mới bán được hai con: "Hiện tại còn tám phần, muốn láy một con không?"
 
 "Chủ quán, cho chúng tôi hai con." Chu Chu cảm tháy một con là không đủ ăn.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn những vị khách làn lượt đi vào, thấy lát nữa có thẻ không đủ ăn: "Không được đâu, một bàn chỉ được một phần, bào ngư bích hổ có thể gọi thêm một con."
 
 Hôm nay bào ngư bích hỏổ có tổng cộng hai mươi con, đã đẻ riêng năm con cho Tiểu Ngư và Lăng Dư, những con còn lại đều có thể bán.
 
 "Vậy thì gọi thêm một con bào ngư." Thực ra Chu Chu muốn ăn tôm quỷ đỏ hơn, nhưng chủ quán không cho thì đúng là không cho: "Cha, lần sau chúng ta mỗi người một bàn."
 
 Mẹ Chu Chu nhìn những vị khách lần lượt đi vào: "Như vậy thì con có thể bị chủ quán đuổi ra ngoài."
 
 Chỉ dân Chí Chì: “BÁt nó khả năng" ©hu Chu thơ đai. rialzZ..
 
 "Con đừng thở dài, may mà con đến sớm nên mới vào được, con nhìn những người bên ngoài kia kìa, đã phải ngậm ngùi quay về rỏi." Mẹ Chu Chu nhìn những vị khách bị Lăng Dư chặn ở bên ngoài: "May mà chúng ta đến sớm."
 
 "Mới mấy giờ mà đã ngồi kín rồi." Chu Chu nhìn chín chiếc bàn trong nhà hàng đều đã có khách ngồi: "Xem ra chỗ của chủ quán đã không còn thiếu khách rỏi."
 
 Lần đầu tiên cô đến, trong tiệm còn thường xuyên không ngỏi hét chỗ, bán không hét, bây giờ đến muộn một chút là không vào được.
 
 "Chỉ dựa vào điểm đặc sắc của hải sản thì không thiếu khách là chuyện sớm muộn thôi." Cha Chu Chu nhìn cửa hàng xanh tươi này: "Chỉ là hơi nhỏ, chủ quán định khi nào thì mở rộng nhỉ?"
 
 "Không biết." Chu Chu cười hỏi bó: "Cha, cha muốn đầu tư không?"
 
 "Con đến đây nhiều lần như vậy mà còn không nhìn ra tính tình của chủ quán sao?" Cha Chu Chu nhìn cô con gái ngây thơ: "Chủ quán chắc chắn sẽ không đẻ bất kỳ ai nhúng tay vào việc kinh doanh này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận