Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 403:

Chương 403:Chương 403:
 
 "Tôi không có ý đó." Vương Vân vội vàng giải thích: "Néu không phải nhờ hải sản ở đây của chủ quán, có lẽ tôi đã không thẻ thực hiện được ước mơ làm mẹ."
 
 Lưu nãi nãi bên cạnh cũng nghe tháy lời của Vương Vân, vội vàng chúc mừng: "Sắp làm mẹ rồi sao? Chúc mừng nhé."
 
 Vương Vân lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn."
 
 "Không có gì." Lưu nãi nãi cười cười nhìn Vương Vân: "Khi nào rảnh thì thường đến đây ăn, ăn nhiều một chút, trẻ con sẽ thông minh và khỏe mạnh."
 
 Vương Vân ừ một tiếng: "Cháu sẽ đến."
 
 "Đúng rồi, cô cố gắng tự náu ăn ở nhà, đừng đến những nơi khác ăn hải sản, đặc biệt là những nơi có khẩu vị đặc biệt." Lưu nãi nãi nhắc nhở.
 
 Chu San không hiểu tại sao: "Tại sao vậy?"
 
 Lưu nãi nãi thấy họ không biết, vội kể lại chuyện sáng nay: "Các cô biết quán ăn riêng hải sản ở phía trước không? Sáng nay..."
 
 "À2?" Chu San quen biết bà bầu Tiểu Vương, cô không ngờ cô ấy lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vội vàng lấy điện thoại ra định hỏi thăm.
 
 "Cháu biết rồi." Vương Vân nghe xong cũng sợ hãi, trước đây cô rất thích ăn mực cay, óc biển xào cay ở các quầy hàng ven đường, bây giờ thì không dám ăn nữa, cô ấy lại một lần nữa cảm ơn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, thực sự cảm ơn cô."
 
 "Không cần cảm ơn tôi." Diệp Cửu Cửu nhìn bụng cô: "Cô nên cảm ơn đứa bé của mình, là nó đã vượt qua muôn vàn khó khăn đẻ đến bên cô, những thứ khác chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi."
 
 Vương Vân cúi đầu xoa bụng, trên người không tự chủ tỏa ra ánh sáng của người mẹ: "Chủ quán nói đúng, nhưng quà vẫn phải nhận."
 
 Diệp Cửu Cửu kiên quyết không nhận quà, sau khi cô đi, Chu San nhỏ giọng nói với chị họ: "Em đã nói chủ quán sẽ không nhận mà."
 
 "Là chị đường đột." Vương Vân xoa bụng: "Mặc dù chủ quán không muốn mọi người thần thánh hóa hải sản, nhưng chị thực sự muốn nói với những người vô sinh hiếm muộn mà chị quen biết, bọn họ đã vất vả nhiều năm vì con cái, nếu có cơ hội..."
 
 "Chị cứ giới thiệu họ đến đây, còn tin hay không thì không quan trọng." Chu San nhìn tin nhắn Tiểu Vương trả lời cô, nói rằng em chồng cô ấy sau khi biết tin đứa bé không còn thì tức giận đến mức phải đưa vào phòng cấp cứu.
 
 Có lẽ vì cũng đang mang thai nên Chu San rất thương cảm với em chồng của Tiểu Vương, muốn thở dài nhưng lại thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt chị họ, cô lặng lẽ kìm nén cảm xúc, hôm nay đến là để chúc mừng chị họ có tin vui, không thể thở dài.
 
 Diệp Cửu Cửu đang định đi vào bếp thì quay lại nhìn, cô thấy Vương Vân cười rất vui vẻ, niềm vui từ trong ra ngoài, quả thực là nhà có người vui nhà có người DUON.
 
 Cô vào bếp làm món nộm sứa đỏ, trứng chưng nghêu, ốc xà cừ sót tiêu xanh, bánh tôm rong biền, lẳu hải sản nhỏ mà ba người Chu San gọi.
 
 Làm xong mang ra thì có khách đến, lần này là người quen lâu ngày không gặp — gia đình Lạc Lạc.
 
 "Tiểu Ngư- Anh nhớ em quái" Lạc Lạc vừa bước vào nhà hàng đã chạy đến chỗ Tiểu Ngư đang đứng bên bàn ăn, vừa chạy đến gần đã thấy hai má Tiểu Ngư phúng phính, tròn vo có chút mũm mĩm.
 
 Tiểu Ngư đang ăn tôm viên bọc xôi vàng óng, chớp đôi mắt to long lanh: "Là Lạc Lạc."
 
 "Là anh mà, em có nhớ anh không?" Lạc Lạc tiến lại gần, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Ngư một lượt, cuối cùng đưa ra một kết luận dễ khiến người ta mắt bạn: "Tiểu Ngư, sao em béo thế này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận