Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 463:

Chương 463:Chương 463:
 
 "Thé sao?" Tiểu Ngư dựa vào lòng Diệp Cửu Cửu, ngượng ngùng nhìn cô.
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu cúi xuống hôn nhẹ cô bé: "Tình cảm, tình thân đều là tài sản quý giá nhát."
 
 "Chị từ nhỏ đã lớn lên một mình, chưa từng có em gái, bây giờ có một cô em gái đáng yêu, biết quan tâm, hiểu chuyện, xinh đẹp, chị thấy mình đã có được tài sản quý giá nhát trên thế giới."
 
 Tiểu Ngư nhón chân hôn Diệp Cửu Cửu: "Chị-~ moa~~-"
 
 "Cảm ơn bảo bối." Diệp Cửu Cửu thực sự rất thích Tiểu Ngư, từ khi cô bé đến đây hơn một tháng, cô tháy cuộc sống mỗi ngày đều trở nên nhiều màu sắc hơn.
 
 Tiểu Ngư cười tít mắt ừm ừ một tiếng: "Em cũng thích Cửu Cửu."
 
 "Cảm ơn Tiểu Ngư thích chị." Diệp Cửu Cửu còn muốn nói gì đó thì lò nướng phát ra tiếng "ding", món cua nướng phô mai đã xong: "Chị đi lầy đồ ăn cho các anh chị khách hàng, em ra sân sau chơi đi."
 
 "Vâng." Tiểu Ngư biết mình không giúp được gì, ở đây cũng chỉ làm loạn nên rất dứt khoát chạy ra ngoài.
 
 Ra ngoài, cô bé đi đến ngồi bên cạnh anh trai đang ngôi trên ghé dưới gốc cây lê, nằm trên chân dài của anh trai, vui vẻ kẻ lại lời Diệp Cửu Cửu vừa nói với anh trai: "Cửu Cửu thích em, em cũng thích Cửu Cửu."
 
 Nói xong, cô bé tự hỏi anh trai: "Anh trai, anh có thích Cửu Cửu không?"
 
 Diệp Cửu Cửu hít vào một hơi, tay đang cuốn nem cũng khựng lại, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
 
 Lăng Dư không lên tiếng nhưng Tiểu Ngư đã thay anh trả lời: "Em biết, anh trai chắc chắn cũng thích Cửu Cửu, đồ ăn Cửu Cửu làm ngon như vậy, không ai không thích cô ấy."
 
 Lăng Dư khẽ cười: "Em tưởng ai cũng giống em, chỉ biết ăn thôi sao?"
 
 "Anh trai lại nói em, đồ xáu xa." Tiểu Ngư há miệng cắn vào chân dài của anh trai nhưng không dám dùng lực, cô bé chỉ dọa anh trai thôi.
 
 Không nghe tháy Lăng Dư trả lời, Diệp Cửu Cửu có chút thát vọng, sau khi thát vọng lại thấy mình hơi để ý chuyện này, cứ ỡm ờ thế này không giống mình chút nào.
 
 Cô hít một hơi thật sâu, trước tiên đè nén những suy nghĩ mơ hồ này xuống, muốn mang đồ ăn mà khách gọi ra ngoài, sau khi mang lên bàn thì lại giúp những nam nữ đến trước thanh toán, dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
 
 Có khách đẩy cửa bước vào.
 
 Diệp Cửu Cửu cởi tạp dẻ ra rồi đi ra ngoài, vừa ra ngoài đã tháy người đàn ông mắt đàn ha mà cô đã năn trước đá Ouân Hách đi vào †rana †av hắn †2a còn cÀm một DO hoa cam tụ cau Xanh trang. ©ñhu quan, đa lau roi không gạp, đay Ia qua tạng cô."
 
 "À..." Diệp Cửu Cửu có chút không hiểu tình hình.
 
 "Bình thường đến chỗ người quen ăn cơm, tôi đều có thói quen mang theo quà nhưng hôm nay đến vội quá, chỉ có thể chọn một bó hoa." Quân Hách cười bảo Diệp Cửu Cửu không cần ngại: "Chỉ là thói quen thôi."
 
 "À... Cảm ơn." Nói đến mức này rồi, Diệp Cửu Cửu chỉ có thẻ nhận láy hoa, đặt lên bàn đẻ đò pha trà.
 
 Quân Hách hạ giọng, giọng nói khàn khàn, rất có từ tính: "Cô thích màu này không?"
 
 Không đợi Diệp Cửu Cửu trả lời, Quân Hách lại nói: "Lần trước tôi đến đây thấy cách cắm hoa của cô đều theo tông màu này, đoán là cô thích."
 
 Quân Hách thích kiểm soát, hắn mỉm cười, phong lưu phóng khoáng: "Cô thích là được, tôi sợ mình chọn nhằm khiến cô chê cười."
 
 ".." Nếu như Diệp Cửu Cửu là những cô gái nhỏ khác, có lẽ sẽ nhanh chóng rơi vào lưới tình của hắn, nhưng cô chỉ tháy rất khó chịu nhưng đói phương lại là khách, cô chỉ có thẻ lịch sự cười nhạt, dẫn hắn đến ngồi ở bàn vừa trống: "Hôm nay anh Quân muốn ăn gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận