Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 482:

Chương 482:Chương 482:
 
 Tiểu Ngư ôm chặt cổ cô, đặc biệt dựa dẫm vào cô: "Không có khoa trương đâu, em nhớ chị thật, chị không ở đây em ngủ không được."
 
 "Chẳng phải chị đã nói với em là chị sẽ ra ngoài hai ba tiếng sao?" Diệp Cửu Cửu bước vào nhà hàng, ngạc nhiên phát hiện nhà hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghé được sắp xếp gọn gàng: "Ai dọn dẹp vậy?"
 
 "Em và anh trai cùng dọn dẹp." Tiểu Ngư lại chỉ vào thùng rác: "Em còn đỏ rác, cắm hoa, rửa bát và cốc nữa."
 
 "Thật sao?" Diệp Cửu Cửu đi đến bép, phát hiện bát đĩa cô chất ở bồn rửa đã không còn, một số nồi chảo đã dùng cũng được rửa sạch và để lại vị trí cũ.
 
 Diệp Cửu Cửu kinh ngạc đến mức muốn rớt cả cằm: "Đều là em và anh trai làm sao?"
 
 "Phải ạ." Tiểu Ngư chỉ vào khu vực bồn rửa, mặt bàn và bếp: "Bọn em đều lau sạch rồi ạ."
 
 "Lau sạch sẽ lắm." Diệp Cửu Cửu không ngờ Lăng Dư lại làm những việc này, dù sao anh cũng không giống người sẽ làm những việc này.
 
 Lăng Dư đứng ở cửa, trong mắt thoáng lộ ra một tia "muốn được khen thưởng" mà chính anh cũng không nhận ra: "Nhà hàng và bếp đều đã lau dọn, rau cũng đã rửa sạch rồi."
 
 "Cảm ơn." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư đang đứng dưới bóng cây, ánh nắng chiều chiếu lên người anh ta, làm cho khuôn mặt đẹp đế của anh càng thêm rực rỡ.
 
 Cô cố gắng kiềm ché cảm xúc thích thú, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn anh."
 
 "Không có gì." Lăng Dư bê một rỏổ rau lên bàn: "Đủ không? Không đủ thì tôi đi rửa thêm?"
 
 Diệp Cửu Cửu nhận ra Lăng Dư đang có gắng làm hòa, cô do dự một lúc rồi nhẹ nhàng cắn răng: "Đủ rồi, cảm ơn."
 
 Lăng Dư không hiểu sao trong lòng lại nhẹ nhõm: "Không đủ thì tôi rửa thêm."
 
 Tiểu Ngư chen vào giữa Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư, thò đầu ra nói với Diệp Cửu Cửu: "Em cũng giúp nè-"
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu xoa đầu cô bé, sau đó rửa tay, rồi rửa sạch thớt và dao, sau khi rửa sạch thì cắt các loại rau cần thiết.
 
 Cắt xong thì gần đến bón giờ rưỡi chiều, Diệp Cửu Cửu mặc tạp dề ra mở cửa, khách tạm thời chưa đến nhưng thợ trang trí mà cô liên hệ vào buổi sáng đã đến trước, cô dẫn thợ trang trí sang nhà hàng xóm.
 
 Tiểu Ngư chạy ra bằng những bước chân nhỏ: "Cửu Củu, chị lại đi nữa sao2"
 
 "Chị sang nhà hàng xóm một chút, em ở lại đây, có khách đến thì gọi chị." Diệp Cửu Cửu dặn dò. Cùng chị không ˆ-
 
 Đối mặt với Tiểu Ngư đáng yêu, Diệp Cửu Cửu hoàn toàn không thể cưỡng lại, cô đưa tay ra cho cô bé: "... Đi thôi."
 
 "Cửu Cửu, em dắt chị đi." Tiểu Ngư chạy đến bên Diệp Cửu Cửu, nắm tay cô đi về phía trước, đi được vài bước thì quay đầu vẫy tay với anh trai đang đứng ở cửa: "Anh trai ngoan ngoãn trông nhà nhé."
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư cô đơn đứng ở đó, trông giống như một ông già ở nhà trông cháu, nhìn thấy vậy cô không khỏi thấy hơi không đành lòng nhưng rất nhanh sau đó cô lại đè nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu tiếp tục đi vẻ phía trước.
 
 Lần đầu tiên đến nhà hàng xóm, Tiểu Ngư tò mò nhìn ngắm nơi này: "Cửu Cửu, chỗ này giống nhà mình vậy."
 
 "Thật sự là bó cục như nhau, điểm khác biệt duy nhất là nhà mình có một cây lê lớn, còn bên này chỉ có cỏ dại." Diệp Cửu Cửu dắt Tiểu Ngư đi vào: "Thích nơi này không? Sau này chúng ta sẽ tiếp khách ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận