Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 485:

Chương 485:Chương 485:
 
 "Họ không đến thì chúng ta mới giành được bàn." Chu Chu nói đến chuyện nhiều người xép hàng máy ngày trước: "May mà em đến sớm, không thì cũng không ăn được."
 
 Mọi người lại nói chuyện khác, cho đến khi Diệp Cửu Cửu mang đồ ăn lên mới dừng lại.
 
 Diệp Cửu Cửu làm xong hét các món đã là bảy giờ rưỡi, cô nghĩ đã muộn thé này sẽ không có khách đến nữa, nhưng không ngờ hai phút sau lại có thêm khách đến.
 
 Khách là một cặp vợ chồng trung niên, người chồng hơi bị gù, bọn họ nhìn nhà hàng duy nhất sáng đèn trong con hẻm: "Đây là bép riêng Cửu Cửu phải không?"
 
 "Phải." Diệp Cửu Cửu chỉ vào tắm biển có hình con cá treo trên tường: "Chúng tôi là nhà hàng riêng chuyên bán hải sản."
 
 "Vậy là tìm đúng nơi rồi." Người vợ thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi tìm mãi trong hẻm Lê Hoa, không ngờ lại giấu ở đây."
 
 "Bố cục của các con hẻm ở đây hơi lộn xộn, rất khó tìm." Diệp Cửu Cửu mời hai vợ chồng vào trước ngôi xuống: "Hai người muốn ăn gì?"
 
 Người vợ nhìn thực đơn: "Một đĩa rong biển trộn, một đĩa mực xào chua cay, một phần canh xương cá tuyết nấu nước cốt dừa, một đĩa cá tuyết áp chảo sót tiêu đen."
 
 Diệp Cửu Cửu rót trà cho hai người, sau đó tiếp tục vào bếp làm đồ ăn.
 
 Hai vợ chồng lặng lẽ ngồi ở góc, không nói gì nhiều, trên mặt đều lộ vẻ u sâu. Ngồi một lúc, người chồng khó chịu cử động thân thể cứng đờ, trên mặt lộ vẻ đau đón.
 
 "Lại khó chịu rồi sao?" Người vợ lấy thuốc trong túi ra: "Có muốn uống thuốc giảm đau không?"
 
 "Không cần, cố chịu một chút." Người chồng tên là Liễu Đạc, mắc bệnh viêm cột sống dính khớp, đau là triệu chứng cơ bản của bệnh.
 
 Vợ ông: "Vậy thì néu không chịu được thì nói với tôi."
 
 Người chồng ừ một tiếng buồn bã, dường như ngay cả sức nói cũng không còn.
 
 Ông áy có chịu thêm sáu bảy phút, đang định uống thuốc thì Lăng Dư bưng đĩa rong biển trộn, mực xào chua cay mà họ gọi lên: "Mời dùng.”
 
 "Cảm ơn." Người vợ nhìn chồng: "Uống thuốc trước hay..."
 
 Liễu Đạc định uống thuốc nhưng đột nhiên một mùi thơm nồng nàn, đặc biệt xộc vào mũi, khiến ông cảm thấy thèm ăn vô cùng: "Ăn cơm trước đi."
 
 Người vợ vội vàng cát thuốc đi: "Vậy ăn trước đi." miệng, Vừa nem thay mùi VỊ, ông đa thay ngon: lay ngn© cua chụù quan tót thạt..
 
 Vợ ông: "Tay nghề không tót thì có thể bán giá này sao."
 
 "Cũng đúng." Liễu Đạc tiếp tục ăn, đợi canh lên lại uống thêm hai bát canh lớn.
 
 Người vợ tháy chồng hôm nay ăn rất ngon, trên mặt cũng tươi cười hơn: "Hôm nay ông ăn nhiều hơn bình thường."
 
 "Món ăn rất ngon, uống cũng rát thoải mái." Liễu Đạc vừa uống canh vừa từ từ cảm thấy như có một luồng hương vị tươi ngon xộc lên não, sau đó từ từ lan tỏa xuống, khiến cả cơ thể đều cảm thấy rất dễ chịu: "Quả nhiên là đồ tốt mà thầy Trương giới thiệu."
 
 Hai vợ chồng họ là học trò của thầy Trương, hôm qua bọn họ đến bệnh viện tốt nhát ở Lộc Thành để khám, hôm nay đến thăm thây, thầy biết ông mắc bệnh này nên đã giới thiệu họ đến đây.
 
 Thầy nói chân mình đau đã giảm đi rất nhiều, nhát định không được sợ đắt, nhát định phải đến thử.
 
 Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, do dự mãi mới quyết định đến thử nhưng không ngờ lại thực sự có hiệu quả, mặc dù vẫn đau nhưng Liễu Đạc có thẻ cảm nhận rõ ràng rằng dạ dày và ruột của mình rát thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận