Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 547:

Chương 547:Chương 547:
 
 Tiểu Ngư cười khúc khích: "Em ăn nhanh mà."
 
 "Thực sự rất nhanh, chỉ là có một số hạt dính vào mặt và tóc." Diệp Cửu Cửu lau mặt cho cô bé: "Sau này ăn chậm một chút, đừng để rơi vãi khắp nơi, không thì sau này sẽ bị rỗ mặt."
 
 Tiểu Ngư thắc mắc hỏi: "Rỗ mặt là gì?"
 
 "Để chị tìm cho em xem." Diệp Cửu Cửu lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh khuôn mặt có tàn nhang đưa cho Tiểu Ngư xem: "Là thế này."
 
 ".." Tiểu Ngư im lặng xem xong, lặng lẽ nhặt những hạt cơm rơi trên bàn và trên mặt ăn hét, ăn xong thì nhỏ giọng hỏi cô: "Như vậy sẽ không bị chứ?”
 
 Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng ừ: "Không bị nữa."
 
 Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi sờ sờ má, may là không bị rỗ mặt, không thì trong cả nhà cô bé xấu nhát: "May quá không bị."
 
 Diệp Cửu Cửu nhịn cười: "Đừng sợ, em vẫn rất xinh."
 
 Tiểu Ngư gật đầu nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn hơn nhiều, hiển nhiên chuyện sẽ bị rỗ mặt đã để lại bóng đen trong lòng cô bé.
 
 Ăn trưa xong, Diệp Cửu Cửu đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, liền bê thang ra hái lê.
 
 Lăng Dư đi đến sau cô: "Muốn trèo cây hái lê sao?"
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu vịn vào thang chuẩn bị trèo lên: "Anh ở dưới giúp em đỡ giỏ được không?"
 
 Lăng Dư nắm lấy cỏ tay cô: "Để anh."
 
 "Không sao, trước đây em thường làm." Trước đây bà nội không trèo cây được, đều là Diệp Cửu Cửu trèo lên hái lê.
 
 "Trước đây anh chưa từng hái, muốn thử xem." Lăng Dư lấy giỏ trong tay cô, sau đó vịn vào thang đi lên.
 
 Diệp Cửu Cửu biết anh muốn giúp mình, cô nhướng mày cười đáp một tiếng ừ: "Vậy anh cần thận."
 
 Cô vịn vào thang, lo lắng nhìn theo bóng lưng Lăng Dư, đợi anh đứng trên cành cây mới lên tiếng: "Anh hái những quả to thôi, những quả nhỏ để lại cho chúng lớn thêm."
 
 Lăng Dư vịn vào thân cây, trong những tán lá um tùm hái những quả lê to tròn.
 
 Diệp Cửu Cửu trèo đến giữa thang, trò chuyện với anh: "Ở chỗ anh có lê không?"
 
 "Không có." Lăng Dư dừng lại một chút: "Chỉ có những loại quả dại khác."
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi: "Có những loại ở đây không?"
 
 Lăng Dư: "Không." -_ lraI cay II qua. Iẹp Cưu Cưu dựng lại một chút. Sau nay khi anh ve, mang theo một ít hạt giống mà Tiểu Ngư thích ăn đẻ trồng, néu không chắc chắn cô bé sẽ không quen."
 
 Lăng Dư cúi mắt nhìn cô dưới gốc cây: "Vậy em muốn ăn loại quả nào?"
 
 Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút: "Lê, cam, chuối, kiwi, lựu đều được."
 
 Lăng Dư gật đầu: "Vậy trồng nhiều những loại này."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe vậy, đôi mắt đen láy ánh lên nụ cười: "Em lại không được ăn."
 
 Lăng Dư rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Từ xoáy nước gửi đến cho em."
 
 Diệp Cửu Cửu cười gật đầu: "... Vậy lúc gửi trái cây thì gửi thêm một ít hải sản, em thích những loại hải sản đặc sắc chưa từng thấy hơn."
 
 "Được." Lăng Dư đưa giỏ lê đã hái cho Diệp Cửu Cửu, cô cầm lê đi xuống cầu thang, đặt lê vào một cái thùng lớn rồi đưa giỏ cho Lăng Dư.
 
 Hai người vừa trò chuyện vừa hái lê, đợi Tiểu Ngư ngủ dậy đã hái được mấy chục cân rồi nhưng vẫn chưa hái hét một nửa só lê trên cây.
 
 "Nhiều lê quá." Tiểu Ngư đi đến bên cạnh cái rổ đựng lê,
 
 "Sao hai người không đợi em, em có thẻ giúp hai người mà."
 
 Diệp Cửu Cửu thầm nghĩ, đợi em còn phải lo em ngã và va chạm.
 
 Cô xoa đầu cô bé: "Chúng ta hái xong rồi đợi em đến ăn không phải tốt hơn sao?"
 
 "Hình như là vậy." Tiểu Ngư nhìn kỹ thì phát hiện một số quả lê có một số đốm nhỏ: "Cửu Cửu, máy quả lê này cũng bị rỗ, xáu xí chắc chắn không ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận